Mỗi ngày hoàng hôn đều sẽ buông xuống, nhưng cũng càng ngày càng không thể kiềm chế.
— Nhật kí An Viên
May mắn không đứng về phía An Viên, một ván định thắng thua, An Viên không ném trúng hồng tâm, em đã xác nhận mấy lần liền, vẫn chệch một chút, mặt mày ủ ê đứng cạnh bia phi tiêu.
Thẩm Hành Xuân đi qua vỗ cánh tay An Viên.
“Cố gắng lần sau.”
An Viên bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, không cam tâm tháo ủng thấp cổ, tiễn ông và Thẩm Hành Xuân đến cổng, đứng ở hàng rào quây sân.
Mùa xuân bà nội đã rải rất nhiều hạt giống hoa khắp vườn, trồng rất nhiều hoa, bây giờ xung quanh hàng rào đã quấn quýt hoa loa kèn và tường vi đỏ, bốn bề đều là hoa galsang.
An Viên hái một đóa tường vi đỏ xuống, mím môi, mặt đầy bất mãn.
Thẩm Hành Xuân một tay cầm túi da rắn và cái xẻng con, một tay nhéo khuôn mặt giận đùng đùng của em, nói:
“Về nhà luyện thêm, biết đâu lần sau trúng được hồng tâm.”
Ông nội ở bên còn trêu em.
“Đừng ngắt nữa, con mà ngắt nữa là hết sạch rồi đấy.”
An Viên ngoan ngoãn dừng tay, không nói được Thẩm Hành Xuân, em muốn ra tay từ phía ông, em đi đến bên ông, cầm cái xẻng sắt con trên tay ông, nói:
“Ông ơi, trước đây con đã nghe anh Xuân kể rồi, ông lên núi luôn mang bẫy rắn theo, ông giỏi ghê lắm, biết bẫy rắn nữa, ông đưa con theo với.”
Ông nội nhìn hai đứa tới lui mấy lần, rồi lấy cây xẻng con trong tay An Viên, cười mấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359674/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.