Tôi chưa phải trải qua cuộc sống quá khổ cực. Tuy gia đình tôi không tính là đại phú đại quý gì, nhưng từ nhỏ đến lớn áo cơm không lo, cho dù là tới giờ, dành cả ngày để loanh quanh trong tiệm sách chẳng kiếm được bao nhiêu thì cuộc sống của tôi cũng coi như khá lắm rồi.
Cho nên, có rất nhiều lúc, những "sự thật", những "khổ cực" mà tôi biết đến đều là từ những câu chuyện xa xôi trong các cuốn sách hoặc dày hoặc mỏng do người khác miêu tả lại.
Là Viên Xuân Thiên cho tôi biết, trên thế giới này có quá nhiều góc mờ mịt mà tôi chưa biết tới.
Tôi tạm coi nó là mờ mịt mà không phải là tối tăm.
Viên Xuân Thiên nhìn ánh nến lập lòe, ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nói: "Nhớ kỹ chưa? Sau này ngày mười tám tháng ba chính là sinh nhật nhóc."
Tôi ngồi đối diện em, nhìn gương mặt được chiếu đỏ như quả táo của em.
Em gật đầu bảo: "Nhớ kỹ rồi."
"Ước đi rồi thổi nến." Tôi dặn dò em: "Nhưng nhóc không thể ăn quá nhiều bánh ngọt, ăn nhiều lại thượng thổ hạ tả thì xong."
Em gật đầu một cách nghiêm túc, sau đó hỏi tôi: "Ước gì giờ?"
"Ước thứ nhóc muốn ấy." Em ngốc thật đấy, cái này mà cũng phải hỏi tôi nữa.
Cái khiến tôi không ngờ là em lại ước: "Tôi muốn ở lại."
Tôi còn chưa kịp ngăn cản em đã thổi tắt cây nến.
Tôi giơ tay gõ đầu em mắng: "Điều ước nói ra sẽ mất linh!"
Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574322/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.