Ngủ ngon moah moah 
. 
Lời này thật ra cũng chỉ là một cách biểu đạt khác. 
Viên Thụy lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Anh làm việc cho tốt, em sẽ nghiêm túc quay phim để tranh thủ về sớm một chút.” 
Trịnh Thu Dương thở dài nói: “Chỉ mới có một lúc, mà cảm giác giống như đã nửa đời không gặp em.” 
Viên Thụy lại thổn thức, nói: “Em cũng vậy a.” 
Trịnh Thu Dương nghe giọng cậu rất nhỏ, hỏi: “Bên cạnh có ai không?” 
Viên Thụy nói: “Có, Tiểu Triệu, tài xế và một nữ trợ lý, bây giờ tụi em đang đến khách sạn.” 
Trịnh Thu Dương thấy nói chuyện như vậy không tiện, đành phải nói: “Vậy khi nào em sắp xếp xong lại gọi cho anh.” 
Viên Thụy nói: “Được.” 
Nói là cúp, nhưng hai người lại không ai cúp trước. 
Viên Thụy nói: “Anh cúp trước đi.” 
Trịnh Thu Dương nói: “Nếu không, hay là nói thêm mấy câu đi.” 
Viên Thụy: “. . . Hắc hắc.” 
Cậu vẻ mặt nhộn nhạo, lẩm bẩm nói cho Trịnh Thu Dương biết lúc cậu ở trên máy bay uống nước trái cây gì, xuống máy bay các fan lại tặng cậu cái gì, cả vẻ mặt và giọng nói đều đang không ngừng tỏa ra bọt khí phấn chấn. 
Cái dáng vẻ này mà là gọi điện thoại cho ba ba? Nữ trợ lý hết sức nghi ngờ nhìn Triệu Chính Nghĩa. 
Triệu Chính Nghĩa ngồi thẳng tắp, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. (Đ : Tội nghiệp anh =)) ) 
Cuộc gọi này kéo dài tới khi đến khách sạn, Viên Thụy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tien-sinh-luon-khong-vui/1983433/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.