Nhớ 
. 
Tắm rửa xong Viên Thụy lại ngủ không được. 
Cậu có hơi lạ giường, mỗi lần chuyển tới chỗ mới cũng phải mấy ngày mới quen được, gối khách sạn cũng không có ngủ thoải mái như trong nhà. 
Hơn nữa, bên cạnh trống rỗng, lại muốn gọi cho Trịnh Thu Dương rồi. 
Cậu lấy điện thoại qua xem đồng hồ, đã qua 12 giờ, quá muộn rồi, hay là sáng sớm ngày mai lại gọi đi. 
Đổi tư thế nằm, đèn bàn đầu giường khắc hoa văn rất đẹp, cậu nhìn chăm chú trong chốc lát, thầm nghĩ muốn mua cho nhà mới 2 đèn bàn đẹp, trước khi ngủ cậu và Trịnh Thu Dương có thể dựa vào nhau xem manga và tạp chí, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy quá mức ấm áp. 
Nghĩ như vậy rồi, cậu dứt khoát mở Taobao ra, chọn lựa hồi lâu, đem mấy cái đèn bàn đã chọn bỏ vào giỏ hàng nhưng không có mua. Không thể mua đồ trước khi ngủ, nghe người ta nói buổi tối là thơi gian dễ xúc động nhất, nhất định phải đợi ban ngày bình tĩnh chọn lại một cái. 
Đóng Taobao, cậu lại dùng tài khoản phụ lướt weibo, xem mấy mục rút thưởng, xem vài tiết mục ngắn, vẫn không có buồn ngủ. 
Nhớ nhà quá, cũng nhớ bạn trai. 
Sáng ngày hôm sau, cậu thức dậy trễ hơn bình thường. 
Hơn 7 giờ, Triệu Chính Nghĩa gõ cửa gọi cậu đi ăn sáng, cậu mới vội vàng hấp tấp bò dậy mặc quần áo, cách cửa phòng hỏi: “Dì Dương từ Quảng Châu đến chưa?” 
Triệu Chính Nghĩa nói: “Vừa rồi nghe nói đã xuống máy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tien-sinh-luon-khong-vui/1983432/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.