Chiếc xe đỗ trước một căn nhà nhỏ, nơi này vắng người, ít người qua lại. Vân Hạ bước xuống xe, vẫn không quên cuối đầu cảm ơn hắn
" Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về "
Viễn Tước ngước mắt nhìn cậu
" Không có gì, em mau vào nhà, chú ý an toàn "
Vân Hạ ngây người, nhìn hắn không chớp mắt
" Được, vậy anh mau về đi "
Viễn Tước không nói gì, trực tiếp lên xe, khởi động máy chuẩn bị chạy thì có tiếng nói ngăn lại
" Khoan đã "
Hắn quay người nhìn Vân Hạ, biểu thị ý chờ cậu nói
" Tôi...tôi cảm ơn anh hôm nay đã cứu mạng tôi...tôi đang mang nợ anh...anh có muốn tôi làm gì không ?"
Viễn Tước khẽ cười một tiếng, sau đó rút điện thoại ra bấm bấm, sau đó nói
" Đọc số điện thoại..."
Vân Hạ ngơ ngác, không hiểu ý của hắn
" Vâng ?"
" Cho tôi số điện thoại em...không phải em nói muốn trả ơn sao...nếu không có số thì làm sao gọi em trả ơn "
" À\, vâng...số của tôi là 0935*********"
Sau khi lưu số, hắn khởi động xe chạy đi mất, cậu thoáng nhìn thấy được nụ cười trên môi hắn, cậu cũng bất giác nở nụ cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, miệng không ngừng lẩm bẩm:
" Anh ấy thật tốt "
Cậu nằm trên giường, không ngừng nghĩ về hắn...rốt cuộc khi nào mới gặp lại hắn thêm một lần nữa. Bỗng cậu ngồi bật dậy dường như đã nhớ ra điều gì đó
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980420/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.