Quán hải sản mà Peter Pan dẫn Trần Nhiệm Viễn đến là nơi họ thường xuyên lui tới.
Sau khi họ ngồi xuống, ông chủ liền nhìn về phía này mấy lần.
Trần Nhiệm Viễn nhận ra ánh mắt đó, anh ngồi trên chiếc ghế được trang trí hình thùng gỗ, có phần hơi mất tự nhiên lên tiếng hỏi: “Ông chủ quen hai người à?”
Peter Pan được dịp, liếc mắt nhìn Lộc Lộ, thong thả nói: “Đâu chỉ là quen. Trước đây ông chủ còn muốn giới thiệu con trai ông ấy cho Tiểu Lộ nữa cơ. Lúc đó, Tiểu Lộ mới vừa tốt nghiệp cấp ba thôi.”
Trần Nhiệm Viễn bất giác nhìn sang Lộc Lộ bên cạnh, nhướng mày tìm kiếm độ tin cậy của sự việc.
Mỗi lần dẫn bạn mới đến quán này, câu chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đều sẽ được lôi ra làm đề tài tán gẫu.
Cô cũng đã quen với việc giải thích: “Năm đó, ông chủ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Sau đó, mỗi tháng một lần, trước cửa quán ông ấy lại treo chữ hỷ, nói là con trai cưới vợ rồi.”
Chỉ là, lời vừa dứt một lúc, Trần Nhiệm Viễn vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Lộc Lộ sờ sờ mặt mình, nghi hoặc: “Sao thế…… mặt em dính gì bẩn à.”
“Không có.” Trần Nhiệm Viễn lúc này mới dời tầm mắt đi.
“Ồ.” Lộc Lộ cảm thấy anh có chút kỳ quặc.
Peter Pan thu hết vẻ ngọt ngào của hai người vào mắt, không để ai phát hiện mà “chậc” một tiếng.
Ngay sau đó giơ tay lên, hét lớn về phía bóng lưng bận rộn của ông chủ: “Bên này! Cho anh chàng này thêm bốn tá hàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197065/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.