Dưới yêu cầu “bắt buộc” của Trần Nhiệm Viễn, từ sáng sớm, Lộc Lộ đã mang hành lý lên ghế phụ của xe anh.
Anh tỏ ra vô cùng hài lòng khi cài dây an toàn cho cô.
Anh đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, “Tiểu Lộ, ngủ một giấc đi, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi.”
Và đúng như lời anh nói, xe chạy được một lúc, Lộc Lộ đã bị cơn buồn ngủ ập đến và thiếp đi.
Tí tách, tí tách.
Tiếng mưa nhỏ đã đánh thức cô, cô lơ mơ mở mắt, tầm mắt nhìn ra đã không còn là những ngôi làng bên đường cao tốc, mà là con phố tràn ngập những cửa hàng cũ kỹ.
Cô ngáp một cái, cử động thân hình cứng đờ, không biết từ lúc nào trên người đã được đắp một chiếc áo khoác gió màu xám.
Cô ngửi mùi trên áo anh, mơ màng hỏi: “A Viễn, đến đâu rồi?”
Trần Nhiệm Viễn liếc nhìn cô “Sắp đến rồi.”
“Ừm.” Lộc Lộ vô thức gật đầu, ánh mắt hướng về con phố ở phía cuối tầm nhìn.
Một ngôi nhà tự xây ba tầng nằm ở cuối con đường, trên con phố lát đá xanh, con hẻm lốm đốm thỉnh thoảng có vài người qua lại, những ký ức nhạt nhòa trong quá khứ ùa về trong tâm trí.
Trong vài phút Lộc Lộ thất thần, Trần Nhiệm Viễn đã đỗ xe trước một cánh cổng sắt lớn màu đen, anh thò đầu ra nhìn, rồi lại đối chiếu với bản đồ trên điện thoại hỏi: “Là ở đây phải không?”
Lộc Lộ nhìn những chậu cây đã khô héo trước cửa, những cây xanh đó được để lại từ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197064/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.