Buổi sáng ở Huyễn Băng thành có thể nói cực kỳ lạnh, lạnh đến mức Sở Tử Ngôn trực tiếp muốn biến thành một con mèo lười hưởng thụ cảm giác ấm áp trong ngực Ngân Phách, nàng đặc biệt ghét lạnh cho nên từ khi vào ở nơi này nàng chưa từng thức dậy quá sớm, vạn vật một mảnh trắng tinh hơi lạnh nhè nhẹ tản ra làn khói trắng mờ ảo vờn quanh khắp mọi ngóc ngách, Ngân Phách nhìn tiểu quỷ nghịch ngợm trong lòng mình vì lạnh mà nép sát vào hắn, miệng thỏa mãn nhếch lên mị hoặc. Thời tiết quá lạnh khiến Sở Tử Ngôn cũng không thể ngủ ngon giấc, mí mắt giật giật, tròng mắt mông lung như nai con lập tức xuất hiện.
-“Tỉnh?”. Ngân Phách mỉm cười, xoa nhè nhẹ vầng thâm còn lưu lại dưới khóe mắt của Sở Tử Ngôn giúp nàng thoải mái hơn.
-“Thật sự lạnh chết người aaaa”. Sở Tử Ngôn ừ một tiếng, than thở.
-“Thu thập một chút, lát nữa lên đường”. Dứt lời, Ngân Phách lập tức trở mình đem Sở Tử Ngôn bế bổng đặt nàng vững vàng trên mặt đất. Sở Tử Ngôn lập tức rùng mình a một tiếng, lạnh chết người rồi liền lập tức nhào tới áp vào lồng ngực vững chắc Ngân Phách không chịu buông. Ngân Phách thở dài, khẽ cốc cái trán nhẵn mịn của nàng khoanh tay chịu trói. Làm nũng đủ rồi, lúc này Sở Tử Ngôn đẩy đẩy Ngân Phách bảo hắn về phòng thu thập, nàng cũng không chậm trễ rửa mặt chải tóc thay y phục, lấy thêm vài thứ vật dụng cần thiết bổ vào Càn Khôn chỉ, sau đó đứng lặng người nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-sinh-truyen-ky/2024165/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.