Ánh hoàng hôn buông xuống dát vàng cả một vùng trời khiến cả Huyễn Băng thành như chìm vào ảo mộng bớt đi phần nào lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần ấm áp. Đôi mi dày cong vuốt nhẹ nhàng chớp động, Sở Tử Ngôn mở mắt tỉnh dậy đưa mắt nhìn xung quanh lại chẳng thấy Ngân Phách, tim bất giác hoảng hốt mặc kệ một đầu rối tung lập tức mang giày bước ra cửa lại va phải Ngân Phách mang một mâm thức ăn đi vào.
-“Gấp cái gì?”. Ngân Phách nhíu mày, tia thương xót nhàn nhạt lướt qua đôi mắt tử sắc, những ngày qua khiến nàng lo lắng, là hắn không tốt. Cầm trong tay chén cháo trắng nóng hổi thơm ngát cùng một vài chiếc bánh báo chay và một dĩa rau muối, Ngân Phách hướng mắt bảo Sở Tử Ngôn ngồi xuống.
-“Ta...”. Sở Tử Ngôn ấp úng không biết như thế nào cho phải, nàng cũng không thể nói ra bất an trong lòng khiến Ngân Phách cảm thấy áp lực. Ngân Phách làm sao có thể không hiểu, thở dài đem mâm thức đặt trên bàn, sau đó bế bổng Sở Tử Ngôn lên ôm vào lòng, khiến nàng bất ngờ a một tiếng.
-“Mau rửa mặt ăn một chút”. Nhắc đến thức ăn bụng Sở Tử Ngôn lập tức bắt lấy tín hiệu kêu vài tiếng khiến khuôn mặt trái xoan ửng đỏ một mảnh, lập tức trở mình thoát khỏi ma trảo của Ngân Phách nhanh chóng cất bước tới phía sau bức màn lụa rửa mặt, nhìn bản thân trong gương trông thật sự nhếch nhác không chịu nổi bèn nảy ra ý định.
-“A Ngân, ta tắm qua một chút, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-sinh-truyen-ky/2024163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.