*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển Chiêu rời khỏi vòng tay của Bạch Ngọc Đường, bên môi lộ ra một tia cười giảo hoạt.
“Đúng, năm nay tôi đã chín trăm năm mươi ba tuổi rồi.”
—
Thứ hai, Bạch Ngọc Đường không đến Bạch thị làm việc, Triển Chiêu cũng không xuất hiện ở Hãm Không. Người trên toàn thế giới hình như đều đến hai nơi này tìm bọn họ, thế nhưng những người biết họ ở đâu cũng đều vì các nguyên nhân khác nhau mà không tới quấy rầy bọn họ. Cho nên, ngày hôm nay, hai người dễ dàng buông thả bản thân cả một ngày.
“Chiêu này, tôi dọn đến ở cùng em có được không?” Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, trong giọng nói đều mang ý cười.
“Được.” Triển Chiêu đáp ứng rất thống khoái.
“Thật sao, vậy tôi lập tức trở về Hãm Không thu dọn hành lý.” Bạch Ngọc Đường ngoài miệng nói chuyển nhà ngay lập tức, nhưng thân thể lại không buông không rời được người trong lòng.
“Được.” Triển Chiêu vẫn bình thản đáp ứng, bất quá cũng không có ý định để hắn đi. (Cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng mới cưới là đây =)))
“Chiêu, sau này em đừng rời khỏi tôi nữa, cũng đừng buồn bã vô cớ nữa, có được không?”
“Được.”
“Có chuyện gì đều nói cho tôi biết.”
“Được.”
“Vậy cùng tôi quay về Bạch thị nha.”
“Được ——” Thân thể Triển Chiêu đột nhiên run lên, “Ngọc Đường.”
Cậu nhẹ nhàng giãy khỏi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/2152139/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.