Sau giờ nghỉ trưa, Từ Khánh Linh quay trở lại phòng với mẫu robot Papillon trên tay.
"Phòng chế tạo đã làm xong bản mẫu. Bây giờ chỉ còn chờ viện trưởng kiểm tra nữa thôi thì có thể đưa vào sản xuất rồi." - Cô báo cáo.
Thôi Tĩnh chạy lại xem thử, con robot nhìn không khác gì một con Papillon thật. Đưa tay sờ thử, cảm giác mềm mại cũng y như thật.
"Dễ thương quá. Giờ đặt nó kế bản gốc chắc không nhận ra được luôn mất." - Thôi Tĩnh nhận xét.
"Nếu không có lỗi gì thì tớ đem nó về nhà luôn được chứ?" - Từ Khánh Linh hào hứng đề nghị.
Thôi Tĩnh không muốn bạn cô mất hứng, nhưng cũng đành nói thật giá tiền của mẫu robot này.
"Tại sao người ta lại bỏ số tiền lớn thế để mua robot chứ? Không phải mua một con Papillon thật luôn là được à?" - Từ Khánh Linh thắc mắc.
"Thật ra thì nó có khá nhiều lợi ích, như không cần cho ăn, không cần cho đi vệ sinh, luôn có năng lượng để vui chơi, không bao giờ đau ốm. Ngoài ra, chỉ cần được bảo trì thì nó có thể ở bên ta mãi mãi." - Thôi Tĩnh đọc lại những câu thuộc phần ưu điểm ghi trong dự án.
"Thế thì còn gì là thú vị của việc nuôi chó nữa. Tớ nghĩ lại rồi, một con Papillon thật vẫn tốt hơn." - Từ Khánh Linh nói - "Mãi mãi làm gì khi nó vẫn chỉ là robot vô hồn."
"Mọi người mà đổi ý như cậu thì Cosmos phen này lỗ vốn mất." - Thôi Tĩnh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-nghien-cuu-cosmos/2747648/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.