Thôi Tĩnh và Từ Khánh Linh đang kiểm tra tổng thể cho mẫu robot Papillon.
"Mệt quá. Công việc cứ chất đống, nếu biết làm phó viện trưởng khổ cực thế này thì tớ đã từ chối rồi." - Thôi Tĩnh than thở.
"Nếu cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi tí đi, mấy việc đơn giản thế này để trợ lý làm được rồi." - Từ Khánh Linh nói.
"Vậy tớ tạm nghỉ năm phút sai số cộng trừ mười lăm giây đây." - Thôi Tĩnh nói.
Từ Khánh Linh tròn mắt nhìn cô, "Tớ tưởng có tiến sĩ Lôi mới nói kiểu đó thôi chứ. Ra là cậu cũng vậy rồi à?"
Thôi Tĩnh vừa nãy nói một cách rất tự nhiên nên không để ý. Giờ cô mới nhận ra mình lại nói chuyện kiểu đó. "Tiếp xúc nhiều nên bị lây những thứ không đâu ấy mà."
"Đáng sợ quá, ra khi yêu người ta không bình thường kiểu đó." - Từ Khánh Linh nói.
Sau bốn phút năm mươi bảy giây, Thôi Tĩnh lại tiếp tục công việc. Từ Khánh Linh khen ngợi: "Đúng năm phút này, quả là chính xác dẫn đến thành công."
"Là bốn phút năm mươi bảy giây." - Thôi Tĩnh đính chính.
"Chính xác đến từng giây cơ à? Có phải đang làm thí nghiệm đâu."
"Chính xác quen rồi, giờ không bỏ được." - Thôi Tĩnh giải thích.
"Chỉ mới nửa năm không gặp thôi mà bạn của tớ thay đổi nhiều quá. Tớ nhận không ra luôn đấy. Hồi trước lúc hẹn đi chơi sai số toàn tính bằng tiếng cơ mà." - Từ Khánh Linh nói.
"Này, này, làm gì tới mức đó chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-nghien-cuu-cosmos/2747647/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.