- Con đắn đo điều gì à?
Vãn Thiệu xoa đầu Duệ Kha đang suy tư nhìn vào tờ giấy kế hoạch của thằng bé.
- Con đang suy nghĩ….không biết con có nên thử thách cha nữa không? Hay con sẽ dừng…vì cha mà mommy con khổ sở một thời gian, mommy tha thứ quá dễ dàng.
- Sao cha lại cười ạ?
Duệ Kha nhăn mày nhìn Vãn Thiệu bật cười.
- Mẹ con còn không tính toán, tiểu quỷ, đã nói là miễn cô ấy hạnh phúc chúng ta sẽ chấp nhận hết phải không?
- Dạ….đúng ạ.
- Con có muốn uống sữa ấm không?
- Con có ạ!
Một câu hỏi của anh khiến thằng bé gạt phăng nỗi suy tư.
“A, con biết rồi!”
Vãn Thiệu nhìn điệu cười ranh ma của Duệ Kha liền biết nó có mưu đồ, tuy không rõ là gì nhưng anh không cản, để xem cậu nhóc mình nuôi nấng tư duy đến đâu.
- Mommy! Con vừa bị ngã! Hức hức….
Duệ Kha òa khóc lao vào lòng Thư Viễn và giơ cái đầu gối trầy xước ra. Vết thương này chẳng nhằm nhò gì với nó nhưng nó muốn đóng kịch, dù sao nó cũng muốn ở với mẹ thêm.
Thư Viễn biết trước nay con cô luôn mạnh mẽ, sẽ không khóc vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô nghĩ hẳn thằng nhóc đã gặp chuyện gì gây shock tâm lí mới vậy nên dỗ dành nó.
- Tiểu Kha ngoan, để mẹ băng lại cho con.
Duệ Kha lén nhìn Thư Viễn, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- Con có đau không?
- Dạ không ạ.
- Tiểu Kha giỏi lắm!
Nó vốn chỉ định quệt chân nhẹ thôi, ai ngờ đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994871/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.