Ngay sau hôm Thư Viễn rời đi, Từ Dịch Phong đến biệt thự, hầm hầm tiến vào.
- Phong! Anh đến thăm em sao?
- Đi khỏi đây!
- Anh nói sao?
- Tôi nói rời khỏi đây, ngay lập tức!
- Sao anh lại quát em?
Nước mắt Tâm Khắc lại rơi xuống.
- Anh chán em rồi à? Phong?
Cô ta kéo cái áo trễ xuống vai, tiến tới gần Từ Dịch Phong. Anh dứt khoát kéo lên cho chỉnh chu, đáy mắt lộ sự khó chịu.
"Nước mắt dễ rơi như vậy sao? Cả thân thể lại dễ dàng phô bày thế?"
- Đi khỏi đây!
- Em đã làm gì khiến anh to tiếng đến vậy?
Tâm Khắc bắt đầu nổi cáu. Dịch Phong nhíu mày, đúng thật sự dần nhìn thấy bản chất của cô ta.
- Không nhiều lời, tự giác hoặc tôi sẽ áp chế.
- Là anh nói đấy! Đừng có đi theo tôi rồi cầu xin tôi quay trở lại!
Tâm Khắc hậm hực dọn đồ, vùng vằng bước ra khỏi biệt thự, lúc đi không quên đòi anh bồi thường chi phí tổn thất tinh thần vì làm bỏ lỡ những năm thanh xuân của cô ta. Số tiền bằng cả một gia tài đời người, ăn chơi tiêu xài thế nào cũng dư dả. Từ Dịch Phong vứt cho cô ta một vali chất đầy tiền, để Tâm Khắc cầm thẻ đứng tên Từ gia chỉ làm ô uế.
"Van xin? Nực cười!"
Đàn ông khi đã ở bên một bông hồng, nhất định không mảy may quan tâm đến hoa dại ven đường, thậm chí hoa có mùi tệ. Thư Viễn còn hơn cả bông hồng, mà là bông hồng đẹp nhất trong vườn hoa lộng lẫy. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994855/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.