Với phong thái của một bác sĩ, Vũ Ôn nhanh chóng tắt điện thoại cũng như chuẩn bị dụng cụ.
- Có thể là cha cô bé, Tiểu Viễn có tình yêu cha rất mãnh liệt.
- Con không biết cô ấy, người hãy làm giúp con việc này nhé!
- Ưhm, được! Ta sẽ trao đổi với ông ấy.
- Tiểu Viễn làm sao?
Han bối rối chỉ có thể lắp bắp:
- Em không biết....Kia....Kia nói là em ấy bị thương.... chỉ vậy thôi...
Hai phút sau.
Cửa đã được Vũ Ôn mở sẵn, Kia chạy vào trước, Ứng Thiên bế Thư Viễn chạy theo sau, không cần chỉ, anh đã quá quen thuộc với nơi này. Vũ Ôn trố mắt bất ngờ khó hiểu khi nhìn thấy Ứng Thiên:
- Thiên?
Xua xua tay, Ứng Thiên cau mày:
- Có gì nói sau đi, chữa cho cô ấy trước.
Lặp lại việc băng bó như một thói quen, Vũ Ôn mở băng ra rồi chẩn đoán vết thương của Thư Viễn qua mắt.
- Bao lâu rồi?
Quá hiểu những câu hỏi thiên về y học của anh, Kia và Han thừa hiểu Vũ Ôn muốn hỏi máu đã chảy được bao lâu.
- Tầm 7 phút ạ!
Kia nói theo ước tính của mình.
- Em giữ chân dưới của cô ấy đi!
- Dạ.
Năm phút trôi qua, cả bốn người ở đây đều toát mồ hôi hột. Vũ Ôn tháo găng tay rồi nói Han và Kia về trước, anh sẽ cùng Ứng Thiên nói chuyện. Trừng đôi mắt sáng màu nâu nhạt hướng về Ứng Thiên, Vũ Ôn nhướn mày phải như chờ lời giải thích từ anh.
- Uh thì....thì...
- Cậu làm em ấy bị như vậy?
Không vòng vo, Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994763/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.