- Xin mời thiếu phu nhân dùng bữa!
Thư Viễn mỉm cười đi tới chỗ còn trống bên cạnh Han.
- Cảm ơn mọi người ạ!
- Tôi cũng là khách mà!
Vũ Ôn cong môi hướng về phía người làm.
- Anh là cái đồ ăn chực.
- Chực gì cơ chứ, anh băng bó cho thiếu phu nhân của các em mà.
- Rồi rồi, nể tình anh.
- Haha....
Cuộc đôi co giữa Vũ Ôn và một người làm xảy ra tại tiếng cười cho mọi người.
- Nào ăn thôi!
Sợ rằng Từ Dịch Phong sẽ quay về sớm, quản gia Uân kêu mọi người vào ăn cơm. Múc một thìa sốt ăn cùng với cơm, Vũ Ôn mãn nguyện nhắm mắt thưởng thức món ăn mà mình vừa ăn.
- Ngon vô cùng.
- Thế có ngon bằng em nấu không?
Han liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn về anh.
- Ngon hơn chứ....à... làm sao mà ngon bằng em nấu được.
Tiếng cười khúc khích từ nhiều phía vang lên.
Thư Viễn đã tới đây ba ngày nhưng vẫn chưa rõ lắm về mối quan hệ của mọi người. Thấy gương mặt ngơ ngác nai tơ của cô, quản gia Uân từ tốn gác nĩa của mình rồi giải thích:
- Là thế này, tôi là cha nuôi của Han, đồng thời là cha nuôi của tất cả các cô gái ở đây, hầu hết mọi người ở đây đều được Vũ Ôn đưa về, là trẻ mồ côi, là người lang thang, họ coi tôi là cha và cậu ấy là anh.
Những người làm ở đây được quản gia Uân giới thiệu là đều từ 19-30 tuổi, tức đều lớn tuổi hơn Thư Viễn. Càng nói chuyện, họ càng gần nhau hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994761/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.