Dịch Phong chạy đến vén cái rèm che mỏng ra. Nhìn thấy Khương Khiết Nhi đang nằm nhắm mắt. Hai chân dạng ra, váy bị kéo cao, hắn lập tức cởi áo khoác vest che lại cho cô.
Tròng mắt trở nên đỏ ngầu, bàn tay hắn bóp lấy cổ của bà bác sĩ chui kia:
“Khốn kiếp! Mày làm gì con bé rồi?”
“Không có… Tôi còn chưa kịp làm gì.”
Một hơi nặng nề thở ra:
“Vậy sao con bé còn chưa tỉnh.”
Hai chân bà ta không tài nào chạm đất.
“Tha mạng… Tôi chỉ tiêm cho cô ấy thuốc ngủ!”
“Mẹ mày!”
Dịch Phong ném bà ta cùng hộ lý kia ra ngoài:
“Người đâu, tay nào của bọn chúng chạm vào Khiết Nhi. Chặt hết cho ta!”
“Dạ thưa Dịch thiếu!”
Sau đó tiếng hét thất thanh vang lên:
“Á…”
“Tha mạng! Dịch thiếu tha mạng…”
Bao nhiêu đó còn quá hời cho bọn chúng. Dám động vào Khiết Nhi chẳng khác nào đối đầu với Dịch Phong đây.
Xử lý xong đám người, Dịch Phong nhanh chóng cởi trói cho Khiết Nhi. Nhìn thấy cổ tay đẹp in hằn những vết đỏ, hắn xót xa vô cùng.
Chỉ trách hắn đến trễ.
Nhưng hắn có chọc gì con bé đâu? Vừa sáng ra lại tìm hắn kiếm chuyện?
Hắn cúi người bế cô gái nhỏ vào lòng, không ngừng đe doạ:
“Khương Khiết Nhi, đợi con tỉnh dậy, chú hỏi tội sau!”
…
Dịch Phong bế Khiết Nhi về lại Dịch gia. Đặt cô nằm trên giường ngủ của hắn.
Sao hắn không để ý nhỉ? Cô bé phúng phính 2
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3718693/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.