Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tuyết rơi suốt đêm.
Khi tiếng xúc tuyết đầu tiên vang lên, Sơn Thần Chung Sơn có giấc ngủ nông đã mở bừng mắt.
Mùa đông, mặt trời mọc trễ, nhưng người lớn tuổi luôn ngủ ít.
Tạ Cửu Tư ngước mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tu Minh lặng lẽ xúc tuyết trong đêm tối, tâm tư khẽ động, tuyết trên tấm thảm chống trượt mà hôm qua Cố Thời đã trải lập tức biến mất.
Cố Tu Minh cầm xẻng xúc tuyết sửng sốt hai giây, nghiêng đầu nhìn về phía phòng Cố Thời vẫn chưa sáng đèn.
“Cảm ơn ngài.”
Cố Tu Minh quấn chặt quần áo trên người, nhấc chân đi ra ngoài rung chuông giờ mão.
Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt.
Cố Thời ở bên cạnh không biết đã ló đầu ra khỏi ổ chăn từ khi nào, hơi thở cậu đều đặn, đang ngủ rất sâu, Tạ Cửu Tư có thể mơ hồ nhìn thấy một ít lông tơ màu vàng đỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhấp nháy theo nhịp thở của Cố Thời.
Dưới nguồn sáng mờ ảo đó, dáng vẻ Cố Thời ngủ say có vẻ rất vô hại và ngoan ngoãn.
Tạ Cửu Tư ngắm một lúc lâu, gần như nhịn không được muốn ngủ thiếp đi theo nhịp điệu thong thả dịu dàng ấy.
Cuối cùng anh giơ tay lên, chạm vào mái tóc rối bù của Cố Thời.
Khác với mái tóc thô cứng của Tạ Cửu Tư, xúc cảm tóc của Cố Thời mềm mại hơn anh tưởng tượng nhiều, chỗ tóc lúc trước bị cắt trụi cũng mọc ra không ít trong đêm nay.
Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn Cố Thời, liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dieu-duong-tam-gioi-tuy-am-truong-ca/4702010/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.