Giờ người mà cô ta có thể tấn công, đồng thời cũng là mục tiêu duy nhất - đó chính là ông ngoại. Nhưng hai người này cứ làm cô ta chậm trễ kế hoạch.
Đã thế lại thêm một con nhỏ tự nhận là cháu gái ruột của ông ngoại nữa chứ. Con nhỏ họ Lâm với mẹ nó đang tính toán gì đây? Đã có chức danh tổng thống rồi còn ham hố gì nữa?
Tóm lại, không thể nào được.
Cô ta chỉ cần nắm chặt lấy ông ngoại trong lòng bàn tay thì sợ gì gia sản không thuộc về cô ta chứ? Dù sao thì ông ngoại mới là trụ cột gia đình này.
Nghĩ thế Hứa Viên Viên lại có thêm tự tin, cô ta hơi ưỡn người lên cao một chút, rồi thẳng lưng bước đi. Nhưng mẹ cô ta nhanh chóng giữ tay cô ta lại, lắc đầu rồi kéo cô ta đi theo sau bà cụ.
"Mẹ nuôi, mẹ đã ăn sáng chưa ạ?" Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu. "Hôm nay con có mang theo một ít điểm tâm tự tay làm, mong mẹ sẽ nếm thử xem tay nghề con thế nào."
"Tôi ăn rồi." Thái độ của Tiêu lão phu nhân vẫn trước sau như một, không mặn không nhạt chút nào nữa. "Mã Chiêu Thục, không cần cô phải nhọc lòng với tôi như thế. Có thời gian rảnh rỗi thì hãy lo làm tròn bổn phận của con dâu đi, về nhà mà chăm sóc tốt cho chồng con, không lại làm xấu mặt Tiêu gia chúng tôi."
" Vâng, là con quá bất cẩn rồi ạ. Nhưng hôm nay con đến là muốn thăm ba mẹ trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620068/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.