Hứa Viên Viên trợn tròn mắt kinh ngạc. Cái gì? Lão phu nhân muốn đổi họ cho con nhỏ đó?
Con nhỏ đó cũng lợi hại lắm, mới vào cửa Tiêu gia ccòn chưa được một ngày bà đã lấy lòng lão phu nhân như vậy rồi. Công sức cô ta bỏ ra bao nhiêu năm trời đi nịnh nọt ông ngoại cứ như thế mà đi tong sao?
Mơ đi! Cô ta sẽ không để cho ai khác lấn thêm vào đây nữa!
Nhưng phải nghĩ cách từ từ đối phó.
Quá vội vàng thì quá lộ liễu rồi, không thể được.
"Con có muốn đổi họ thành họ Tiêu không?" Lão phu nhân vuốt gương mặt Diệp. "Bà ngoại rất muốn con ở cạnh bà, con bao nhiêu năm qua.. vất vả nhiều rồi."
Thanh Diệp cười nhẹ nhìn bà: "Sao cũng được ạ, cứ tùy ý bà đi."
"Con bé này, sao lại là tùy ý bà chứ hả?" Lão phu nhân kéo kéo Lâm Vân Du: "Vân Du, con xem, con bé này ngoan biết bao nhiêu, còn con thì đòi cái gì là nhất định phải có cái đó. Hồi con còn nhỏ, mẹ với bà ngoại phải khổ tâm với con lắm."
"Ahhhhh.. Bà ngoại, chuyện đó lâu lắm rồi cơ mà. Xấu hổ quá đi mất!" Mặt Lâm Vân Du đỏ ửng lên, cô lắc lắc mái tóc nhuộm màu bạch kim tinh nghịch. "Lạc đề, lạc đề rồi!"
"Haha.. Vậy thì quay lại chủ đề chính thôi." Tiêu Ngọc Phương cười cười đỡ cho con gái mình. "Mẹ, như thế có được không?"
"Được hết, là cháu gái mẹ thì cái gì cũng được hết." Lão phu nhân cười hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620066/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.