Rừng Lạc Vụ kề bên núi đá, bên trong có rất nhiều loài động vật sinh sống, thảm thực vật rừng rậm cũng rất phong phú, cộng thêm nguồn tài nguyên nước ngọt xuyên qua rừng rậm, rừng Lạc Vụ chính là thiên đường của động thực vật. Thế nhưng thiên đường cũng có nguy hiểm. Lam Nguyệt theo Trát Nhĩ và Mộc Sa, cùng mấy thanh niên trong đội săn thú đi vào rừng Lạc Vụ. Cô muốn đi quan sát tình hình của bầy lợn rừng, xem có phải là chúng đang di chuyển từ rìa rừng Lạc Vụ tới đây hay không. Trát Nhĩ bế Lam Nguyệt, Mộc Sa nhắc sắp đến rồi, sau khi đến gần chỗ mà ngày hôm qua bọn Mộc Sa gặp lợn rừng, tất cả mọi người ẩn núp vào trong bụi cây thấp.
“Ngay ở phía dưới kia” Mộc Sa nhắc nhở mọi người di chuyển về phía trước.
Lam Nguyệt vạch cây thấp ra một chút, nhìn thấy dưới gò đất khoảng một mét có một bầy lợn rừng răng nanh, giống như Mộc Sa nói, có khoảng gần trăm con, đều là lợn rừng trưởng thành, con lợn nhỏ cũng lớn bằng con lợn nhà ở hiện đại, thân hình của lợn đực và lợn cái không khác nhau mấy. Lam Nguyệt thấy đặc điểm có thể để phân biệt là răng nanh và đuôi, lợn đực có răng nanh rất dài, răng nanh của lợn cái chỉ bằng một nửa lợn đực, đuôi lợn đực dạng đầu nhọn rất dài và rất thô to, đuôi lợn cái cũng dài, nhưng rất nhỏ, trên đuôi chỉ có lông, vung qua vung lại không nhìn thấy có đầu nhọn, đại khái chỉ là chiếc đuôi dùng để đuổi muỗi. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571937/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.