Dì cả tới hai ngày rồi đi, Lam Nguyệt nghĩ chắc là bởi vì đang ở thời viễn cổ, do khí hậu và ăn uống khác biệt mà thành, chỉ hi vọng không gây ra bệnh tật kỳ quái gì, đây là mong muốn duy nhất của cô.
Sáng sớm ngủ dậy, Lam Nguyệt mơ mơ màng màng sờ soạng tìm quần áo, vừa động, đã bị dị vật giữa hai chân làm cho tỉnh cả người. Cô cúi xuống nhìn vật đang sưng lên ở giữa hai chân, lập tức không bình tĩnh được nữa.
Mẹ nó chứ. . . Loài người viễn cổ ăn cái gì mà nó lớn như vậy, không biết sẽ đâm chết người sao? Chưa nói đến chuyện giao phối gì đó, ngộ nhỡ bị đâm chết, nếu mà có báo chí, chắc chắn đã mẹ nó thành tin hot rồi.
Mặt Lam Nguyệt đỏ bừng, đẩy lồng ngực đầy lông trước mặt ra.
“Lam Lam. .”
Trát Nhĩ vừa gọi vừa quấn quít lấy Lam Nguyệt.
“Ầy. . . Trát Nhĩ. . . Rửa. . .”
Lam Nguyệt trên trán đầy vạch đen trả lời Trát Nhĩ
Buổi sáng đúng là quá nguy hiểm, Lam Nguyệt dậy sớm mà suýt chút nữa đã bị chim ăn.
Lam Nguyệt tắm rửa xong cả người sảng khoái, ra ngoài bờ sông hái trái cây chờ Trát Nhĩ đi săn thú. Dì cả đi rồi, cả người không còn mềm nhũn như trước, hai ngày vừa rồi, trừ học nói, ăn cơm, rửa mặt thì chỉ có ngủ, Lam Nguyệt cảm giác mình đã ngủ hết cả phần của một năm rồi.
Hôm nay chắc là lại chuẩn bị lên đường đi tiếp. Ở chỗ bìa rừng này hai ngày, Lam Nguyệt thật sự không nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571923/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.