Hiển nhiên, cửa Lục gia cách âm không tốt.
Cách một tấm cửa mỏng, Phan Lôi có thể nghe rõ giọng Tô Giác.
“Lôi Lôi, Lục Chung không sao chứ?”
Đương nhiên anh không có việc gì.
Có chuyện là cô đó.
Phan Lôi mở miệng, đang chuẩn bị trả lời, đúng lúc tay Lục Chung duỗi tới, bụm miệng cô.
Phan Lôi nức nở nói không nên lời, trái lại tiếng đập cửa của Tô Giác càng ngày càng lớn.
“Tiểu Lôi, em không sao chứ?”
Ô ô ô ô…
Phan Lôi lệ rơi đầy mặt, cô chẳng biết việc này… có tính là có sao không.
Tô Giác đứng ngay cửa gõ cửa, bên trong cánh cửa Lục Chung lại bụm miệng cô, đồng thời hung hăng gia tăng động tác dưới thân.
Tô Giác gõ một hồi, chẳng nghe được bất kỳ ai đáp lại, chắc cho rằng hai người họ đã ngủ, bèn rời đi.
Phan Lôi như trút được gánh nặng, tựa vào người Lục Chung thở dốc từng ngụm.
May mà, vì vừa ồn ào thế, nên cuối cùng Lục Chung đi ra.
Trong lòng có rất nhiều trách móc, sao người này uống say lại ầm ĩ thành dạng này vậy, nhưng có nhiều hơn nữa, Phan Lôi cũng không nói.
Vì cô mệt rồi, cả đêm mê man thiếp đi.
Sau khi từ Lục gia trở về, Lục Chung lại biến thành Hươu ngốc kia. Bìnhthường đều ngoan ngoãn hiền lành như cừu, chỉ khi gặp Tô Giác, hình nhưanh đặc biệt kích động.
Phan Lôi đã giải thích rất nhiều lần với anh, có điều Lục Chung lúc nàocũng tùy hứng, một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123857/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.