Dung Hạ thức dậy với tinh thần sảng khoái, vươn vai một cái, còn chưa kịp mở mắt ra xe thế giới xung quanh liền có giọng trầm vang lên.
''Ngủ nhiều như vậy... Có ngày thành heo''
Dung Hạ quay sang nhìn anh, lườm một cái đáp:
''Vậy cỗ máy như anh sao nay nghỉ làm rồi.''
''Ngày nghỉ mà thôi.''
''Cũng thật lạ mà.''
Cô liền muốn xuống giường liền bị anh kéo lại, cô thét lên:
''Anh bị sao nữa vậy?''
''Ôm một cái thôi mà."
Dung Hạ bất lực, liền đá anh một cái, vuốt lại tóc, thở phào.
''Nếu đã là ngày nghỉ thì anh cứ ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt đi.''
''Vậy còn em?'' Anh hỏi.
''Tôi có hẹn với bạn rồi.''
''Em bỏ anh đi chơi với bạn sao?''
''Hừmmm... Chắc do anh nhạt nhẽo quá, không hấp dẫn nổi."
Nói xong cô liền vào trong phòng tắm, để lại anh với mớ hỗn độn, anh thật sự nhạt nhẽo lắm sao... Đã vậy không hấp dẫn gì cả. Nghe vậy, thân anh cứng đờ như một cục đá trên giường...
Nhưng cho dù anh nhạt nhẽo đi chẳng nữa thì ít nhất anh cũng có nhiều cái khác mà không phải ai cũng có.
Đến khi cô bước ra, anh liền bước xuống giường, nhẹ giọng nói:
''Anh đi cùng.''
Quân Thụy chưa kịp nói xong ý định của mình thì cô đã cắt ngang:''Khỏi, chuyện con gái không thể để anh nghe.''
Dung Hạ dơ tay lên đẩy anh sang một bên, định ra ngoài thì lại nghe anh đe dọa:
''Anh cấm em ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-ban-thoi-gian/3594825/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.