Quân Thụy đưa cô đến nhà hàng. Cô không thèm để ý anh mà liền ăn luôn, được một lúc lâu không thấy anh nói gì... Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:
''Sao vậy, anh không đói à?''
''Không"
Dung Hạ đưa tay tính làm gì đó, thì đột nhiên ngừng lại, hạ tay xuống, sắc mặt liền trở lên trong trẻo, tươi cười, giọng điệu ngọt ngào:
''Vậy em sẽ cho anh ăn nha.''
Thấy thái độ xoay chuyển của cô, còn tưởng cô đang âm mưu gì, anh nhíu mày nhìn cô, cái điệu bộ này chỉ có thể là vì gì đó...
Cô đẩy mắt ra hiệu với anh, rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía anh, ôm cổ anh ngồi trong lòng ghé tai nói nhỏ:
''Ông ta đang đến gần."
Cô nói xong liền dụi mặt vào anh nũng nịu, Quân Thụy vì thế cũng hiểu ý, nhẹ ôm eo cô, cười cười nói:
''Em mau ăn đi nào'' Anh cầm thìa cơm ân cần bón cho cô.
''Đông thiếu, lâu rồi không gặp"
Một giọng hào sảng vang lên, sau đó là tiếng cười khang khách tỏ rõ thái độ. Quân Thụy thấy vậy, còn vuốt ve mái tóc cô, nói:
''Đúng là lâu rồi không gặp.''
Dung Hạ trong lòng cười ngây ngốc nhìn hai người, đưa tay ra nghịch ngợm mọi thứ
''Tôi ngồi được không?''
''Chú Việt cứ ngồi."
Ông ta ngồi xuống, nhìn cô, xong lại cười
''Đông Thiếu bao giờ lại gần nữ sắc thế?''
''Một món đồ nhỏ mua từ buổi đấu giá của chú thôi mà."
Quân Thụy nói xong còn ra sức âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-ban-thoi-gian/3594824/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.