Đêm đến, xe ngựa không ngừng lắc lư chạy. Thẩm Nhạn bị trói đến đau cơ, nhúc nhích một chút nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi chắc là hắn không đến cứu y đâu, trong lòng y hơi thất vọng một chút.
"Điện hạ, trời tối rồi ngài muốn dừng chân nghĩ ngơi không?" Xa phu bên ngoài hỏi ý Thẩm Khâu, chạy một ngày đường không ngừng nghĩ người và ngựa cũng đã mệt, hơn nữa trời tối chạy với tốc độ này rất nguy hiểm.
"Dừng lại nghỉ ngơi, chuẩn bị đồ ăn đi." Thẩm Khâu khàn giọng đáp lời, tiến đến bên người Thẩm Nhạn cởi trói cho y.
Ủa? Sao nãy giờ ngươi không cởi đi!
Không sợ ta bỏ trốn à.
Tất nhiên là không sợ, hơn nữa ở đây nhiều người biết võ như vậy có chạy cũng chạy không thoát hơn nữa chạy thoát thì sao? Quay về với Diệp Chấn tiếp tục làm một nam sủng?
"Xuống xe." Bỏ lại một câu Thẩm Khâu bước xuống trước, đợi Thẩm Nhạn xuống rồi thì nắm tay kéo y đi về phía đống lửa vừa mới đốt. Cho người ngồi xuống, Thẩm Khâu cũng ngồi ngay bên cạnh chờ thuộc hạ đem đồ ăn sống đến nướng trên lửa.
Bầu không khí yên ắng, ngoài tiếng lửa lách tách còn có thể nghe được vài côn trùng kêu trong bụi cỏ, không có bất kì ai lên tiếng. Bầu không khí áp lực này có chút đáng sợ đi.
Ọt ọt –----
"....." Nhìn nhìn mấy con gà được nướng trên lửa bụng Thẩm Nhạn ọt ọt kêu, giữa trưa có ăn nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến tối giờ vẫn chưa ăn gì, đói quá a.
"Ha, ngươi là heo sao." Thẩm Khâu cười một cái, lấy từ trong túi áo ra một bọc giấy nhỏ đưa qua cho Thẩm Nhạn.
"Ai là heo hả! Ngươi mới là heo, cả nhà ngươi đều là heo." Miệng thì nói nhưng tay vẫn cầm lấy bọc giấy nhỏ kia.
"Ngươi không phải người nhà ta à." Thẩm Khâu cười cợt đáp.
"......." Đó là nguyên thân chứ không phải ta.
Mở bọc giấy nhỏ ra, bên trong có rất nhiều loại bánh mỗi thứ một ít. Thẩm Nhạn kinh ngạc nhìn chúng, tên này thích ăn mấy món này à đem nhiều như vậy còn đủ loại nữa.
"Sao vậy? Không thích à. Ta nhớ lúc bé ngươi thích nhất là bánh đậu xanh, quế hoa, đậu đỏ, còn có bánh củ mài, oản đậu hoàng,..." Thẩm Khâu nhìn Thẩm Nhạn nói, thật ra còn rất nhiều nhưng hiện tại điều kiện không cho phép chỉ có thể mang bao nhiêu.
Thẩm Nhạn:.......
Hóa ra nguyên thân cũng thích đồ ăn như ta vậy? Nhưng tại sao hắn lại mang theo chúng? Không phải ghét nguyên thân lắm sao? Thẩm Nhạn nghi ngoặc nhìn Thẩm Khâu một cái cũng không hỏi gì nhiều, cầm lên một cái bánh đậu xanh cắn vào miệng, thơm thơm, ngon quá!
Hai mắt y sáng lên, tay lại lấy thêm mấy cái nữa, miệng thì nhai không ngừng. Xem ra tên này còn rất tốt với nguyên thân a, nhưng rốt cuộc là vì sao bây giờ lại như vậy? Lúc trước gặp cũng không thấy hắn dịu dàng như bây giờ.
"Biết không, lúc gặp lại ngươi ta thật sự muốn giết chết ngươi cho rồi." Thẩm Khâu lấy tay chống lên má nhìn Thẩm Nhạn ăn, bắt đầu kể chuyện.
Thẩm Nhạn:.....
Là ta quá ngu ngốc, sao lúc nãy lại nghĩ ngươi tốt bụng chứ. Ai oán nhìn Thẩm Khâu không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng cái tai lại giật giật muốn nghe hân nói tiếp.
Y cũng rất tò mò, nếu đã ghét nguyên thân như vậy còn muốn giết nữa thì tại sao lúc trước không ra tay? Hắn có rất nhiều cơ hội, nguyên thân lại tay trói gà không chặt cũng không đánh lại hắn nhưng…rốt cuộc là vì sao?
"Nhưng ta lại mềm lòng, đáng lí ra nên giết ngươi từ sớm mới phải." Thẩm Khâu ngửa mặt nhìn trời, trông thấy rất nhiều ngôi sao phía trên đấy trong lòng lại cảm thán nói với y.
Tại sao là "lại"? Như vậy chứng tỏ lúc trước rất nhiều lần muốn giết nhưng ruốc cuộc là vì sao lại không ra tay?
Nếu thật sự Thẩm Khâu giết nguyên thân từ sớm có lẽ y cũng không xuyên đến được đây, nhưng Thẩm Khâu sẽ không biết được rằng người mà hắn muốn giết sớm đã chết, từ ngày hoàng đế Yến Quốc bắt ép đi làm con tin kia 'Thẩm Nhạn" đã sớm không còn tồn tại…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]