Trọn ba ngày, chàng đóng cửa không ra. Mọi người trong nhà đều dỏng tai chờ chàng ra lệnh đi tìm Minh Nguyệt cô nương. Chàng không nói, họ cũng không dám đi, phu nhân rất lợi hại, có ai là không thấy đâu? Vương gia có thể làm gì cô đâu chứ, chàng còn nợ cô một đứa con gái kia mà.
Rốt cuộc một chiều nọ, vương gia cũng chịu bước ra khỏi phòng, hốc mắt trũng sâu, gương mặt gầy gò, nhìn như đã già đi năm tuổi, sai người cắt tóc cạo râu, nói phải ra ngoài, không cần chuẩn bị xe, tự mình rời đi.
Không ai dám hỏi, đều nghĩ thầm trong bụng, có khi nào là đi tìm Minh Nguyệt cô nương không? Tìm về rồi lại biết thu xếp ở đâu đây?
Nam Nhất đang sao bản thảo trong phòng làm việc thì đồng nghiệp qua nói với cô có một vị tiên sinh tới tìm. Cô đang thắc mắc hôm qua vừa đi ăn lẩu với Đổng Thiệu Kỳ xong sao hôm nay anh đã lại tới văn phòng chỗ cô rồi? Ra ngoài thì trông thấy hóa ra là Hiển Sướng. Chàng vốn đang ngồi trên ghế xa-lông đối diện cửa trong phòng tiếp khách, thấy cô qua thì đứng dậy, cười: “Chào cô, Nam Nhất.”
Phản ứng đầu tiên của Nam Nhất là người này nhìn mệt mỏi quá. Không giống với lần trước cô gặp, mi mắt mũi miệng vẫn đẹp đẽ anh tuấn, nhưng chẳng biết là xảy ra chuyện gì mà thần sắc không còn sắc bén như xưa nữa. Cùng một khuôn mặt, trước kia vì con mắt quá sáng quá thông minh, vẻ mặt quá ngạo mạn nên khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012405/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.