“Câu chuyện này tên là ‘Shunkinsho’ (*).
“Shunkin là một bậc thầy đàn tam huyền, là con gái của chủ một tiệm thuốc. Nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng tính tình lại rất quái đản, là một đại tiểu thư bị chiều hư. Năm chín tuổi Shunkin mắc bệnh ở mắt nên bị mù. Nàng càng không nhìn được thì càng kiêu căng ngang ngạnh, càng kiêu căng ngang ngạnh lại càng xinh đẹp đáng yêu.
“Ngày ngày Shunkin đi học đều phải băng qua thôn mà nàng lại không nhìn thấy đường, tên hầu phò tá nàng lớn hơn nàng bốn tuổi là người chuyên dẫn đường cho Shunkin. Nàng vốn có cả những người hầu dẫn đường khác nhưng chỉ chọn duy nhất một người này, người khác hỏi lý do, Shunkin đáp: ‘Bởi vì hắn ít lời’.
“Shunkin đối xử với tên hầu phò tá mình cũng không tốt, chưa từng tươi cười với hắn. Nhưng tên hầu ấy lại yêu khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc đó của nàng, không muốn thấy nàng cười. Người mù khi cười luôn có phần cứng đờ quái dị. Tên hầu cảm thấy muốn Shunkin cười hay yêu thích nụ cười của nàng đều là tàn nhẫn. Hắn mến mộ Shunkin, tích góp tiền công, cũng mua một cây đàn tam huyền, lúc luyện tập cũng nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự đau khổ và bất tiện của Shunkin.
“Tuy Shunkin còn trẻ nhưng nhạy cảm thông minh, sao có thể không nhận ra tấm lòng của tên hầu? Trong lòng hiểu rõ rồi thì càng thêm ỷ lại. Nàng trở thành người thầy khắt khe nhất của tên hầu, yêu cầu nghiêm ngặt, lời nói sắc mặt đều rất nghiêm khắc. Lúc tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012402/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.