“Ngài từng thấy hình ta? Là người nhà?”
“Trước nay vẫn luôn ở Phụng Thiên.”
“Phụng Thiên? Khi còn bé từng đi cùng a mã, năm mười hai tuổi. Tuyết rất lớn.” Nàng lại hút vài hơi thuốc, cuộn người ngồi trên sập, một tay chống má, vẫn đưa lưng về phía Hiển Sướng, giống như đang tự nói chuyện với chính mình, “Kem và kẹo hồ lô cũng không tệ… Mới qua có vài năm, ta đã không còn thích những thứ đó nữa rồi, chỉ thích mỗi cái này.” Nàng giơ tẩu thuốc trong tay lên, “Hình ngài thấy chắc là tấm hình đưa cho hoàng thượng. Ta trên đó trông vẫn ổn chứ?”
“Đoan trang mỹ lệ. Hiện tại dung mạo của nương nương không có gì thay đổi.”
“Ngài làm như ta không có mắt không bằng?” Nàng cười, “Ngày chụp ảnh đó ta vốn không muốn chụp, đang đá cầu cùng bọn a hoàn trong sân. Ngạch nương nói chỉ mất một lúc thôi, rồi lôi ta đi. Về sau nghe nói tấm hình đó được đặt chung một chỗ với ảnh của rất nhiều cô bé khác, bị rất nhiều người cẩn thận so sánh, giám định, sàng chọn, cuối cùng đưa đến trước mặt một người, để hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng. Hắn vẽ một vòng tròn đỏ lên mặt ta trong bức ảnh kia, sau đó thì ta theo hắn. Ra khỏi Tử Cấm Thánh, lại tới nơi đây.”
“Hoàng thượng… Cậu ấy là người ôn hòa, đối xử với mọi người rất tốt.”
Nghe xong lời này, nàng quay phắt lại, nhìn Hiển Sướng: “Nếu được chọn, nếu như có ai đó chịu hỏi ta một câu, ta…ta…ta đã… Ta còn lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012392/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.