Họ dùng bữa tối ở Trình gia. Bình thường Phương Thù sợkhiến Phùng Ngọc Hoa không vui nên nếu như không có việc gì, cô rất ítkhi về nhà chồng. Nói thật ra, cô không hề giống con dâu nhà họ Trìnhchút nào, số lần đến nhà chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay làchuyện bất khả kháng nên cô mới đành tới đây, may mà trong nhà còn cóông nội.
Ông cụ Trình - Trình Tranh Vanh năm nay đã 81 tuổi, ngoại trừ bị lãngtai ra thì sức khỏe vẫn xem như kiện khang, là một trong số ít người quý mến Phương Thù, mỗi lần gặp cô đều lôi kéo cô trò chuyện từ đầu đếncuối. Nhưng vì tai ông không tốt, nên mỗi lần nói chuyện cô đều phải cốhét thật to. Vì vậy đến khi bắt đầu ăn cơm, trên bàn ăn liền xảy ra mộtmàn khá quái gở...
”Hai đứa định chừng nào sinh con?” Ông cụ Trình vẫn thường hay nhắc đếnchuyện con cái, có lẽ vì người già đều mong đông con nhiều cháu quâyquần sớm hôm.
Thật ra thì tất cả mọi người đều ngầm hiểu lý do hai người kết hôn là vì điều gì, nhưng không biết tại sao ông cụ lại cố ý quên mất, cứ coi nhưhai người đã xảy ra chuyện phim giả tình thật vậy.
Phương Thù nhìn Trình Nhiên với ánh mắt cầu cứu, kết quả đối phương vẫnngồi ngay ngắn, yên lặng ăn cơm, chẳng mảy may để ý đến bên này.
Cũng đúng thôi, Trình gia trước giờ đều có quy củ không được nói chuyện khi ăn uống.
Phương Thù chỉ đành tự lực cánh sinh, vờ vịt đáp: “Dạ, chờ một thời gian nữa ạ.”
”Hả? Sắp rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vung-bien-xanh-cua-em/84075/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.