Bỗng được Đồng Đồng mừng rỡ ôm chầm lấy khiến Trình Nhiên vui sướng như một đứa trẻ. Anh luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng đasố đều là lịch sự và khách sáo, duy trì vẻ bề ngoài nhã nhặn thôi. Chỉlúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền như lúc này mới vui vẻ thực sự.
Hiển nhiên Phùng Ngọc Hoa cũng vô cùng vui mừng, kích động hồi lâu không thốt nên lời. Lần này bà đưa Đồng Đồng đi điều trị vốn tưởng rằng hiệuquả rất thấp, nhưng không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ. Đồng Đồng có thể thân thiết với Trình Nhiên, điều này có nghĩa là ngày Đồng Đồng “chânchính” trở về nhà họ Trình sẽ không còn xa nữa.
Trong tất cả mọi người đứng ở đây, dường như chỉ có Phương Thù mang tâmtrạng phức tạp nhất. Giây phút đó, cô cảm thấy mình như một kẻ ngoàicuộc...
Trình Nhiên đắm chìm trong niềm vui, cao hứng nâng con bé lên cao. Vẻmặt Đồng Đồng trở nên kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng được thay thế bằng nỗi tò mò. Hành động thân thiết giữa cha và con như thế này không hề xa lạ với con bé, chỉ là ký ức kia quá xa xưa mơ hồ thôi.
Phùng Ngọc Hoa vừa mừng vừa lo đứng bên cạnh vỗ cánh tay Trình Nhiên: “Được rồi, đừng làm con bé sợ.”
Trình Nhiên vẫn cười rạng rỡ, anh đặt Đồng Đồng xuống rồi véo nhẹ mũicon bé: “Bé con, hơn một năm cố gắng của cậu cuối cùng không bị uổng phí rồi.”
”Tất nhiên phải thế chứ, dù sao trong người nó cũng chảy dòng máu củaTrình Hi mà.” Vẻ mặt Phùng Ngọc Hoa cũng thoáng buồn, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vung-bien-xanh-cua-em/84074/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.