Ở nhà ông Hào đang thay phiên làm ngựa cho Tôm Cua Hến Sò, mấy ông cháu cười đùa khanh khách. Bà Hảo trong bếp ngó ra cũng thấy vui đáo để, cha bố nhà chúng nó chứ, giữ con như giữ vàng lâu lâu mới cho về thăm ông bà một lần.
Khổ nỗi cháu ngoại là cháu người ta đâu phải muốn ở cùng là được. Cái thằng Hợp cứ đợi đấy, cuối năm nay không rước được con nào về đây thì đừng có trách. Bà già nghĩ ngợi rồi thở dài, vừa đứng dậy cắm cái nồi cơm thì có điện thoại của con gái, giọng nghẹn ngào nức nở làm mẹ cũng sợ tái cả mặt.
Sợ Hến Sò nghe thấy lại khóc lóc ầm ĩ nên bà chỉ kêu ông Hào vào bếp nói thầm thôi. Ông hốt hoảng gọi cậu Hợp chú Thìn xuống rồi ba cha con gấp gáp vào viện, bà Hảo ở nhà trông cháu mà lòng lo ngay ngáy.
Dì Hợi thấy ba, ông xã với em trai thì lòng nhẹ nhõm hẳn đi, mặc kệ mọi người ở phòng chờ còn mình thì hùng hục quay ngược lại hỏi thăm toán loạn. Cũng thông cảm cho dì, tính nóng hơn lửa mà nhịn được từ nãy tới giờ quả thật là kì tích rồi.
Bệnh viện quái gì to dễ sợ, hại dì mỏi miệng nhừ chân mới tìm được mắm. Nói chung điên tiết lắm rồi nên không thèm nể nang gì sất, cứ thế túm tóc đối phương rồi nghiến răng nghiến lợi mà đập.
Bởi vì ba Hến có cho xem ảnh nên mẹ Bi nhận ra là em gái mẹ Sò. Chị với cả em, đứa thì giả tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920232/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.