Chị Liên trước mặt chị Vân bắt buộc phải gọi nói với anh Hậu là khỏi hẳn rồi nhưng lúc đón Bi về nhà nghĩ vẫn còn ức lắm, đi ra đi vào không nhịn được đành nhấn số người yêu cũ thỏ thẻ tâm tình.
-“Hình như cái Hà ton hót nói xấu gì em với bác Vân hay sao mà bác ngứa mắt với em lắm, ban nãy còn doạ bán thằng Bi đó.”
Anh Hậu bật cả cười, vội vã trấn an ai đó.
-“Điên à, em đau bụng chứ có phải đau đầu đâu mà nói năng dở hơi thế? Mẹ Cún thương trẻ con cực kỳ, với cả bác ấy tin vào luật nhân quả lắm, đến mấy con bồ của bác trai chị dâu anh còn chẳng bao giờ làm gì quá quắt nữa là, phải quý lắm bác mới tới viện chăm em giúp anh đấy nên em đừng nghĩ xấu cho người ta như vậy.”
Quý quý cái con khỉ, đúng là mù quáng quá mức. Đến bao giờ kẻ ngốc ấy mới nhận ra từ chị dâu, vợ tới cả nhà vợ của mình toàn một lũ đạo đức giả đây? Tuy nhiên nghe anh nói thế chị cũng bớt lo lo về mụ Vân hơn, hoá ra cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to chứ làm được tích sự gì?
Mẹ Bi còn đang định kể lể thêm vài thứ nữa nhưng ba Hến đã vội tắt máy. Chị gọi mãi chẳng được thành ra bực bội lắm, ngoảnh sang thấy con trai mải chơi điện tử mà phát rồ cả lên, quát mãi bé mới chịu vào viết chính tả.
Bi phụng phịu sụt sịt tội tội, mẹ ôm em rồi nịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920230/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.