Chương trước
Chương sau
Lâu lâu có người chết đứ đừ vì mình thấy hay ho ra phết, tuy nhiên vui vui chút thôi chứ ham hố gì mấy cái viển vông hão huyền đấy?

Có phải ngu dại gì đâu mà cả hai lần có thể dẫm lên cùng một vết xe đổ? Đại gia chăng? Đại gia mà to à?

Đại gia, lắm tiền thì cũng lắm tình, lắm tình suy ra lắm tật.

Yêu đương chơi bời toán loạn thử hỏi mấy ai thật lòng? Hotgirl trẻ trẻ ngoài kia còn được có được chục tháng, không biết đầu ba như chị các anh ấy vờn trong mấy tuần đây?

Phụ nữ đến tuổi rồi không còn mơ tưởng viển vông nữa, nhiều tiền tất nhiên tốt, nhưng đêm đêm cô đơn trằn trọc trên đống tiền liệu có sướng không? Cộng thêm làm ăn lớn không cẩn thận thì dễ phá sản, cứ xem cái gương ba bé Bi đó, chị mà không nhanh chân li dị chắc cả đời ôm nợ cùng lão mất.

Thôi, chi bằng lấy cái người có chức tước ổn định, biết thương con thương cái, có trách nhiệm với gia đình và quan trọng nhất chính là người khiến cho trái tim mình thổn thức, như vậy chẳng phải tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần hay sao?

Spa với chả sờ beo, về với nhau rồi chả nhẽ anh Hậu lại không đầu tư cho vợ một chút? Còn bao nhiêu đất đai chung với bác Đăng đó lo gì thiệt? Nói chung sống trên đời không nên nhìn những thứ màu mỡ hoa hoè hoa sói trước mắt mà quên đi cái lợi ích lâu dài.

Đúng là chị cần kinh tế.

Nhưng cũng cần một người bạn đồng hành tới khi đầu bạc răng long.

Cho nên Liên giờ không tham chức người tình đại gia nữa đâu, chỉ cần đơn giản làm phu nhân giám đốc là được rồi.

Nghĩ ngợi một hồi mẹ Bi lịch sự nhắn trả lời.

“Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng em yêu anh Hậu. Những thứ vật chất đối với em chẳng quan trọng. Mong từ lần sau anh đừng làm phiền em nữa.”

Cũng nhận ra bản thân hơi làm màu nhưng kệ đi, đàn ông ai chả thích phụ nữ sống ngay thẳng không toan tính. Ở một góc phòng nào đó, ba Hến nhận được tin nhắn thì ngay lập tức tháo sim rác rồi bẻ đôi.

Dạo gần đây có kẻ xấu cứ suốt ngày gửi email và tin nhắn nặc danh bôi xấu chị Liên là con hồ ly hám danh lợi. Thiết nghĩ không có lửa cũng chẳng có khói, mấy ngày ba nguy kịch đầu óc rối bời quá chưa giải quyết được, hôm nay rảnh rỗi hơn chẳng hiểu sao lại muốn thử người yêu cũ một chút.

Thái độ của mẹ Bi khiến ba Hến rất hối hận về hành động tiểu nhân của mình, chắc chị bị đứa nào ghét nên nó chơi đểu rồi. Cũng có chút cảm động, dù sao ít nhất trên thế gian này vẫn luôn có một người phụ nữ mãi yêu anh, trong mọi hoàn cảnh cũng nguyện cùng anh đồng tâm cộng khổ chia sẻ khó khăn ngọt bùi.

Mặc dù ba Hến và mẹ Sò lấy nhau không phải xuất phát điểm từ tình yêu nhưng việc chị với thầy Thanh cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý anh.

Hết lòng vì vợ vì con lại bị chơi vố đau như vậy thử hỏi ai mà không ức? Nhưng thôi cái gì qua rồi thì qua, chỉ là nghĩ tới tụi nhỏ lại hơi buồn buồn.

“Anh thương con, mới bé xíu mà gia đình đã tan vỡ, không biết con có giận anh không?”

Có người dùng số thật nhắn tin tâm sự, người kia dịu dàng an ủi.

“Không đâu anh, anh là người ba tuyệt vời nhất rồi, người đáng bị giận là cái kẻ trơ trẽn đi ăn vụng kia kìa.”

“Dù sao cũng là mẹ bọn nhỏ, về sau nếu có sống chung em đừng nhắc chuyện không hay này trước mặt chúng.”

“Dạ, anh yên tâm. Mà anh suy nghĩ tích cực lên, Hến Sò có hai mẹ chẳng phải tốt hơn hay sao? Em nói thật em thích con gái mà, nhiều lúc nhìn tụi nhóc đáng yêu cưng chết đi được ấy, em thương con như con ruột.”

Anh Hậu nghe mà ấm lòng lắm, anh cũng sẽ cố gắng thương yêu Bi hết lòng. Họ nhắn tin vài ba câu rồi chốt lịch chủ nhật tuần tới sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.

Vì vợ là vợ anh, viết bởi nhím, chỉ chịu trách nhiệm nội dung trên wattpad và wordpress nhà nhím, hi vọng các bạn thông cảm cho đoạn chèn.



Ngày ông Hải ra viện cũng là ngày hai chiếc máy quay chính thức được lắp ở nhà hai thằng con trai, bất kể khi nào đi công tác đều phải có giấy xác nhận từ công ty.

Nghĩ mà cũng buồn cười, công nhận trên đời chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra được.

Tuy rằng hai anh đã thề không bao giờ giở trò mèo với cái camera nhưng ba Hải đâu phải con nít, biết thừa chúng nó mà muốn chơi thì có cấm đằng trời. Tuy nhiên thôi thì được tới đâu hay tới đấy, chơi lúc nào thì chơi cứ tối về nhà với con dâu và cháu ông là ông mừng rồi.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ngày xưa ông yêu em gái bà Mây như thế mà lấy vợ hai ba năm lại đâu vào đấy ngay, hi vọng các con ông cũng như vậy.

Có thể chúng bức xúc ông lẩm cẩm, nhưng ông thương con nên mới vậy. Không nói đâu xa nói luôn ông Tư bạn ông kìa, một vợ mấy bồ rong chơi suốt ngày, tới khi già bị bệnh bồ sợ chạy mất dép, vợ thì hận nên cũng chẳng chăm, long đong lận đận đến là khổ.

Ba nghiêm đằng ba thì con lách luật đằng con. Nhà anh Hậu chị Hà mọi chuyện được giải quyết vô cùng êm thấm, trên danh nghĩa vẫn vợ vợ chồng chồng nhưng sự thực chỉ là những người bạn tốt không hơn không kém.

Ba Hến đã cầm lại thẻ lương của mình, quần áo không để bà xã giặt mà cứ mấy ngày anh đem ra tiệm một lần. Chị từ giờ cũng không phải chuẩn bị phần cơm trưa cho người ta nữa, chỉ có điều vì các con nên bữa tối và bữa sáng họ vẫn ngồi chung bàn.

Anh Hậu là người sòng phẳng, hàng tháng ngoài chuyển tiền vào tài khoản vợ để cùng tích cóp cho tương lai bọn trẻ thì ăn bữa nào anh cũng rạch ròi thanh toán bữa đấy. Kể cả xà phòng khăn mặt kem đánh răng hay bất kể đồ gì, khoản chi tiêu gì trong nhà cũng chia bốn, anh trả ba phần của Hậu Hến Sò, chị Hà trả phần chị Hà.

Bà vợ hờ góp ý rằng lương chị đủ không nhất thiết phải phức tạp như vậy nhưng ông chồng hờ kiên quyết không tán thành. Anh bảo nếu muốn đơn giản thì đàn ông như anh mới là người nên đứng ra chi tất, tất nhiên chị Hà không chịu, tranh luận mãi chẳng ra đâu vào đâu rốt cuộc họ đành giữ nguyên tỷ lệ ba một như cũ.

Vấn đề xưng hô tạm thời chưa giải quyết được, căn bản đôi bên cùng chung suy nghĩ không cần quá gượng ép làm gì kẻo về bên nội lại nhỡ lời làm ba sinh nghi.

Chuyện ngủ nghỉ cũng phức tạp, phòng khách hay phòng con đều không hợp lý, bàn bạc một hồi cuối cùng đôi bạn già thống nhất vẫn dùng chung phòng cũ, chỉ khác là bạn Hà trải đệm xuống đất.

Chẳng phải bạn Hậu chèn ép gì đâu, lý do tại bạn Hà cổ hủ không thích nằm trên chồng thôi. Cả tháng nay rồi mẹ Sò rất hay nhận được tin nhắn quan tâm của thầy giáo cũ, mấy hôm ba Hải ốm chị bận bịu quá thành ra bây giờ chị mới có thời gian đọc và trả lời từng tin một.

Công nhận thầy có khiếu hài hước, đêm hôm khuya khoắt mà thi thoảng kể nhiều chuyện khiến học trò phải bấm bụng nhịn cười. Cố gắng giữ ý giữ tứ là vậy rồi mà vẫn làm phiền anh chồng hờ nào đó.

Điện đóm bỗng dưng sáng choang.

Có người bực bực nhưng rồi thấy vợ ngơ ngác ngỡ ngàng thì e hèm chữa thẹn.

-“Không có gì…nhắn tin trong bóng tối như thế hại mắt mình ạ…”

-“Dạ, em cảm ơn mình.”

Mặc dù chăn ấm đệm êm thơm tho gấp mấy lần cái nhà trọ hủi kia nhưng đột nhiên anh thấy bức bối ngột ngạt ghê gớm, buồn buồn chán chán liền dịch sát ra mép giường hỏi han.

-“Mình nằm dưới đất như thế có lạnh không?”

Mẹ Sò sạc điện thoại rồi quay sang trò chuyện với ba Hến.

-“Bên dưới có đệm, bên trên có chăn rồi mà mình, ấm lắm ạ.”

-“Ừ…mình này…anh và Liên sắp hẹn hò…chỉ muốn hỏi xem mình có ổn không thôi?”

-“Sao mình lại hỏi vậy?”

-“Thì là…nếu bây giờ mình thông báo mình chuẩn bị tiến tới với thầy Thanh chắc chắn anh sẽ không thoải mái lắm…ý anh là…ai chả ích kỷ…”

Anh không nói hết nhưng đủ để chị hiểu. Đúng vậy, đàn ông thường ít nhiều có tính chiếm hữu, mặc dù không yêu nhưng khi vợ thuộc về người khác họ vẫn thấy khó chịu.

-“Nếu em nói em không ổn thì mình tính sao?”

-“Anh xem cái phim Mỹ chiếu lúc chín giờ ấy, thấy các cặp đôi trong đó tuân thủ theo luật rất hay, rằng chia tay xong để tôn trọng và không gây tổn thương cho đối phương thì họ thường độc thân một khoảng thời gian nhất định trước khi có người mới. Nếu mình buồn thì trong vòng sáu tháng cho đến một năm nữa anh cũng sẽ làm như vậy, không bắt đầu một mối quan hệ nào cả.”

Tính ra ba Hến cũng khá quân tử đấy chứ, xong xuôi rồi mà vẫn còn lo cho cảm xúc của chị. Tuy nhiên một khi tim anh đã hướng về người ta thì sáu tháng, một năm hay ngay ngày mai thì cũng chẳng có gì khác nhau cả. Mẹ Sò thở dài, chậm rãi nói.

-“Em không sao cả, mình vui vẻ là được.”

-“Ừ, cảm ơn mình. Anh cũng mong mình được hạnh phúc, nhưng khi nào mình và thầy Thanh ấy ấy ý…thì mình bảo trước với anh một câu được không?”

Anh Hậu dặn dò, chị Hà chán chẳng muốn giải thích nên chỉ gật đầu đồng ý cho xong. Được một lúc thì anh thiêm thiếp ngủ mất, chị nằm bên dưới lặng lẽ nhìn bóng lưng chồng, trong lòng ngọt ngào khó tả.

Cứ nghĩ bản thân mạnh mẽ lắm, mấy ngày xa anh mới biết mọi thứ thật sự rất kinh khủng. Khi bạn yêu thương người nào đó quá nhiều, đột nhiên cuộc sống không có sự xuất hiện của họ sẽ thấy mất mát vô cùng.

Từ lúc anh về nhà căn nhà như có luồng khí mới, tim gan chị cũng nhảy múa tung tăng theo. Nếu chị không đề nghị ly hôn trước thì sẽ sao nhỉ? Liệu có phải bây giờ họ đang ôm nhau ngủ không? Chị rất nhớ cái cảm giác được chồng gói gọn trong lòng, vòng tay của anh, ấm áp rộng lớn lắm.

Nhưng liệu chị có thể không đau không giận khi anh quan tâm chăm sóc chị Liên không?

Không, chẳng thể nào.

Nếu không dứt điểm thì cả cuộc đời còn lại của chị sẽ lòng vòng luẩn quẩn như vậy mà thôi.

Nghĩ thấy bác Vân nói rất đúng, chị còn trẻ, còn có cả tương lai ở phía trước. Như thế này có lẽ là hợp lý nhất, tạm thời không thấy trống vắng vì phải xa anh, rồi biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, chị tìm được người thật lòng thương chị, chị cũng yêu người ta, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?

Lâu lâu mẹ Sò mới có một đêm ngon giấc tới vậy, sáng sớm dậy nấu nướng mà tâm trạng cũng phấn khởi theo. Ba Hến khen cơm dẻo canh ngọt làm vợ mát cả lòng cả dạ, trước khi tới công ty anh cũng không quên thơm các con chùn chụt.

Bọn trẻ chẳng hiểu sao mặt không tươi như mọi khi, em Sò phụng phịu bảo ba thơm cả mẹ nữa đi, ba mẹ bối rối chưa biết xử lý ra sao thì chị Hến đã ngúng nguẩy.

-“A, Hến phát hiện ra là ba Hậu không yêu mẹ Hà nha.”

Gì vậy?

Vợ chồng Hậu Hà tròn mắt tưởng con gái nhà ai chứ không phải nhà mình ấy, may sao có ông chồng nhanh trí.

-“Người lớn thì không thơm nhau Hến à.”

-“Ứ phải đâu, anh Khôi thơm chị Thu nè, bác Đăng thơm bác Vân nè, hình như là ba Hậu ghét mẹ Hà ấy. Mẹ Hà là mẹ Hến mà ba, sao ba lại ghét mẹ? Mẹ Hà xinh đẹp dễ thương như cô tiên vậy á, Hến yêu mẹ chết đi được đây này, ngày nào Hến cũng thơm mẹ ý. Ba ôm mẹ rồi thơm mẹ đi thì Hến tin ba không ghét mẹ.”

Hến ra sức ép buộc, Sò cũng hết mực đồng tình ủng hộ nha. Hai em mặt xị như cái bị rách, ánh mắt long lanh to tròn nhìn ba mẹ mong chờ. Anh Hậu thấy con cưng quá chẳng cưỡng nổi đành kéo bà xã vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chị.

Chỉ có vậy thôi mà hai người đều nóng bừng hết cả mặt, run rẩy cứ như trẻ con mới lên lớp một vậy đó. Vợ ngượng ngùng chạy vào lau bếp, chồng tới phòng làm việc rồi tim vẫn cứ đập thình thịch không tài nào mà kiểm soát nổi, trong khi đó tụi trẻ hí ha hí hửng thì thụt với nhau sắp có búp bê công chúa rồi nha, sướng thế chứ nị.

Ngày anh Hậu hẹn hò với chị Liên cũng cho bé Bi đi cùng, anh bế Bi còn chị lẽo đẽo bên cạnh hai ba con, ai ai nhìn họ cũng suýt xoa à.

Kể cả trước đây lấy chồng đại gia cũng nào có cái cảm giác được cả xã hội ngưỡng mộ như thế này, cũng tại anh Bảo đã xấu lại còn vẩu. Tâm trạng chị Liên đâm ra rất là tốt, chỉ có anh Hậu hơi bực thôi, dặn đi dặn lại bao nhiêu lần già rồi thì ăn nói cho nó từ tốn chừng mực một tý mà cứ hễ tới cửa hàng nào mà không vừa lòng với nhân viên một chút là mẹ Bi lại quát tháo inh ỏi khiến anh muối cả mặt.

Thiết nghĩ nếu đi với chị Hà chắc chẳng bao giờ phải rơi vào cái cảnh dở khóc dở cười như vậy.

Cả buổi sáng Bi và mẹ được ba đưa đi mua sắm hết chỗ này tới chỗ khác thích ơi là thích, thế nào mà trưa đến vừa hay rẽ vào quán súp bào ngư mới mở thì lại gặp ngay ba mẹ con Hà Hến Sò.

Chị Liên định rủ người yêu đi nơi khác mà khổ cái tính anh Hậu cứ thấy hai con nhóc đó là mừng như bắt được vàng ấy, ba con nhà chúng nó quấn quít tít mù không thể nào mà tách ra được, cái bàn ăn có hai cái ghế cạnh ba Hậu thì hai đứa cũng tranh luôn mất.

-“ Hôm nay mẹ Hà cho Hến Sò đi chơi cầu trượt với đu quay nha. Bà Hậu xong việc rồi nên ra đây tìm Sò với chị Hến à? Sao sáng chủ nhật ba cũng phải đi làm ạ? Lớp con chỉ học từ thứ hai tới thứ sáu thôi nha, lớp ba Hậu vất vả quá à.”

Sò đâu có biết là gặp gỡ tình cờ đâu, ngây thơ rúc đầu vào lòng ba nũng nịu. Hến bên trái vòng tay qua ôm ba giọng ngọt xơn xớt.

-“Lúc nãy bác Vân rủ mẹ Hà với Hến Sò chiều qua nhà bác Vân chơi rồi bác Vân với bác Thanh sẽ kể chuyện cổ tích cho tụi con á.”

Anh Hậu nghe mà ngứa cả tai, thủ thỉ bảo Hến Sò chiều nay ở nhà với ba đừng đi đâu cả. Mẹ Bi tức tưởng tăng xông, rõ ràng lúc nãy còn quyết hai rưỡi chiều cùng đi xem phim vậy mà giờ anh thay đổi kế hoạch nhanh như chong chóng, cũng chẳng thèm hỏi qua xem ý kiến chị như nào.

Bực bội quá nên có người phải ghé qua nhà vệ sinh xả nước lên mặt cho hạ hoả, run rủi kiểu gì lúc ra lại gặp ngay người quen.

Cô Điệp chứ ai?

Nghe anh Hậu kể nhiều rồi, mấy lần qua công ty cũng gặp, xem chừng vẫn còn hận mẹ Sò ghê gớm lắm, ánh mắt như giấu dao găm thế kia có chết không cơ chứ?

Cũng phải, đang từ chức thư ký giám đốc giờ phải đi làm bồi bàn lương tháng ba cọc ba đồng ai mà chẳng ức? Nhưng không thế thì biết làm sao, bằng cấp chẳng có việc đâu dễ xin?

-“Chị nghe qua chuyện của em rồi, thương em quá gặp đúng phải loại giả tạo khốn nạn.”

Cô Điệp trước cũng ghét chị Liên lắm, tại suốt ngày quấn lấy anh Hậu ý, không hiểu sao hôm nay cứ như gặp được người cùng hội cùng thuyền, rơm rớm nước mắt tỷ tê tâm sự.

Chị Liên xoa đầu cô nhỏ nhẹ bảo.

-“Nín đi, bây giờ quyền lực trong tay em mà.”

Mẹ Bi nói rồi hất hàm về phía nồi súp đang sôi. Cô Điệp vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề, ngay lập tức vui vẻ trở lại.

-“Theo chị thì như nào? Nước rửa chân của tôi hay múc hẳn nước trong toa lét?”

Có người phì cười, với tờ giấy ăn và chiếc bút cạnh đó ghi lên mấy chữ.

-“Ngoài hiệu thuốc bán loại này đấy, em chạy ra mua một liều rồi bỏ vào bát của nó, cũng không đắt lắm đâu.”

-“Nhưng chị phải nói rõ là thuốc gì chứ? Nhỡ may chết người thì sao? Tôi chưa muốn đi tù đâu.”

Nàng thư ký cũ lo lắng hỏi han, nàng người yêu cũ trầm ngâm giải thích.

-“Yên tâm, cái này người bình thường dùng không ảnh hưởng lắm nhưng với những đứa từng bị xuất huyết dạ dày thì chết dở sống dở đấy.”

-“Nó bị dạ dày à? Con Hà ấy?”

Chị Liên gật đầu, cô Điệp mắt sáng như sao, cảm ơn ân nhân rồi vội vã lao như bay ra hiệu thuốc, vui vẻ tới nỗi trên đường đi cười hoài không khép được miệng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.