Biên tập: Xiaorong
Chương thứ tám
Tôi mời.
Bộp!
Tiếng động rõ mồn một vang lên trong văn phòng làm việc của hội sinh viên.
Lâm Vi chuyển mắt khỏi máy tính, ngó xuống xấp giấy tờ dày cộp trên bàn, mỉm cười: “Có chuyện gì?”
“Nghe nói bản kế hoạch liên hoan trung thu bị anh từ chối phải không?”
“Phải.”
“Cho tôi biết lý do.”
Lâm Vi cười nhìn Diệp Kính Văn, “Vì kế hoạch trung thu luôn do ba viện sinh học, khoa học, hóa học đồng tổ chức, đây là tiết mục truyền thống.”
“Vậy sao anh còn bảo tôi viết kế hoạch?”
“À, việc này sao, cho cậu viết phần kế hoạch này chỉ là muốn kiểm tra một chút trình độ hiểu biết của cậu với việc tổ chức hoạt động thôi.”
“Ha ha, kiểm tra ư?” Diệp Kính Văn nheo mắt rút lại bản kế hoạch, “Hài lòng với kết quả chứ?”
“Ừm, Ôn Đình cô ấy rất vừa ý, chắc được tám lăm điểm.”
“Thế còn anh?”
Lâm Vi né tránh câu hỏi, dời mắt về máy tính.
“Kính Văn, sau này nếu cậu có việc gì có thể trực tiếp đến tìm trưởng ban, thành viên mới vào hội học sinh đều do trưởng ban phụ trách, không cần đặc biệt hóa như thế.”
“Anh gọi tôi là gì?”
Lâm Vi ngây ra, lại nhớ tới cái hôm Diệp Kính Văn nói ‘tôi với anh không quen không biết yêu cầu anh gọi tôi Diệp Kính Văn’, vì thế vội vàng sửa lời: “Diệp Kính Văn”.
“Ừ.” Diệp Kính Văn bày ra bản mặt cười toe toét, “Hờ hững thế làm gì, cứ gọi Kính Văn đi.”
Lâm Vi tỉnh bơ nói, “Ừm, Kính Văn.”
“Thế tôi gọi anh là Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533881/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.