Biên tập: Xiaorong
Chương thứ bảy
Tôi thích thách thức
“Lâm Vi, các cậu cho Diệp Kính Văn qua vòng hai để cậu ta vào ban văn nghệ thật à?”.
Nhà ăn lúc giữa trưa đầy tiếng nói cười huyên náo, tiếng gào của Trần Dược cũng vang rõ mồn một bên tai.
Lâm Vi nuốt cơm rồi mỉm cười với Trần Dược, “Phải, cho qua rồi.”
“Nhưng mà tôi nghe Đình Đình nói tên Diệp Kính Văn không phải kiểu phách lối thông thường, tôi còn xem qua bản kế hoạch cậu ta nộp, rất vớ vẩn!”
“Tôi cũng xem rồi, mặc dù còn vài chỗ chưa trọn vẹn, nhưng đối với sinh viên năm nhất mà nói thì đúng là không tệ.” Lâm Vi vừa húp canh vừa trả lời.
Trần Dược giữ lấy thìa của Lâm Vi, rất là nghiêm túc nói: “Cậu biết không, nếu như nói hội sinh viên là chén canh trong tay cậu, thì Diệp Kính Văn chính là sâu trong nồi! Làm hỏng mùi vị cả món canh.”
Lâm Vi chau mày, tiếp tục bình tĩnh uống canh.
“Cậu… cậu uống cả sâu à?”
“Đấy là rau.” Khóe miệng cong lên, Lâm Vi cười nói: “Có đôi khi không thể chỉ xem xét vẻ bề ngoài.”
“Tôi chưa bao giờ làm việc mình không nắm chắc, Lâm Vi, cậu biết rồi đấy, nếu khi phỏng vấn cho người không thích hợp vào hội sinh viên, công việc sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”
“Tôi không giống cậu, tôi thích thách thức.” Lâm Vi vẫn cười ôn hòa như cũ, “Tôi tin, nếu cậu ta có là thanh kiếm,thì tôi vẫn đủ khả năng xoa một tầng dầu trơn trên thân kiếm đó.”
“Cậu không sợ bị thương?”
“Đeo bao tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533880/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.