Trên đường trở về phim trường, Tô Yên vẫn cúi đầu đi theo sau lưng ThíchNam, giống như đuôi nhỏ vậy. Có mấy lần Thích Nam đi chậm lại đợi cô ta, mà đối phương thì lại thả bước chậm hơn. Quyết tâm làm đuôi nhỏ củangười nào đó không dễ gì bị lây chuyển.
Thích Nam hết ý kiến, hiện giờ nghĩ không ra, đây là sở thích gì của cô ta.
“Cô bước về phía trước một chút đi. Làm như tôi ăn hiếp cô vậy.”
Tô Yên vừa nghe thấy, dứt khoát dừng lại không đi.
Thích Nam đi một lát mới phát hiện đuôi nhỏ không thể tách rời của mình đã im hơi lặng tiếng cắt đứt tự lúc nào. Bỗng nhiên cô cảm thấy tâm tư mệtmỏi vô hạn: “Cô lại làm sao vậy?”
Tô Yên ngẩng đầu lên, nước mắttuông như mưa, cái loại khiến người ta đau lòng: “Cô không nên giànhDịch với tôi. Tôi rất yêu anh ấy.”
Thích Nam: “……”
Tâm sức của cô quá đổi mệt mỏi, cảm thấy bà dì vừa mới đưa đi lại muốn trở vềviếng thăm rồi. Cô cũng không muốn giải thích tỏ rõ trong sạch gì, nóicái gì mình chả có ý định quyến rũ người đàn ông của cô ta à? Bởi vì vôdụng thôi, Tống Dịch hoàn hảo như vậy, cô nói mình không nhìn trúng anhta có ma nào tin?
Cô có cảm giác mình cần thay đổi phương thức nói chuyện.
Vì vậy cô đổi lại bộ dạng hài hước: “Tô Yên, cô có biết tôi là ai không?”
Người mới nghẹn họng, nhìn bộ dáng đúng là không biết.
Mặc dù trước đó đã đoán ra kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392555/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.