Lời nói của Thích Nam khiến Dung Trình cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng anh không có chuẩn bị thừa nhận điểm này. Hình như anh có cảm giác,phải thừa nhận điều này chính là thừa nhận mình đã ghen tị. Mà hiện tại, chuyện cô nói, không khác gì hơn so với việc cô đang làm trên tay, cũng đều là ‘vuốt lông’. 
Anh cũng không tự cho rằng, mình và con mèo mặt ú bốn chân có bất cứ điểm gì giống nhau. 
Bởi vậy có thể chứng minh, người cầm quyền chính chắn, khép kín của nhà họ Dung cũng có lúc… khó chịu như một đứa trẻ. 
“Tại sao anh không nói chuyện?” Thích Nam chịu không nổi sự im lặng của anh, vào lúc này mở miệng. 
Dung Trình ho khan một tiếng, khắc chế tâm tình, cong khóe miệng lên, hỏi: “Nói gì?” 
“Cái gì cũng được.” Thích Nam tự mình cảm thấy hài lòng, một phen tự giácbộc bạch vấn đề vừa nhạy cảm vừa cảm động, thế mà rơi vào người của đốiphương, ngay cả một giọt nước miếng cũng không văng ra. Cô có chút không vui, “Người quân tử không nên để mặc cho không khí lạnh lùng tràn vàongay lúc này.” 
“Anh không phải là quân tử.” 
“Là mặt người dạ thú à?” 
Dung Trình: “……” 
Anh không biết nói gì khoảng một lúc sau, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói không ra những lời đường mật ngọt ngào, vì vậy có chút chật vậtchuyển đổi đề tài: “Tại sao em lại tới nhà Tống Cảnh?” 
Lấy Tống Cảnh làm trung tâm đề tài luôn luôn hấp dẫn sự chú ý của ThíchNam. Lần này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392489/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.