“Ở chỗ này, không có gì không tốt.” Giọng nói Tạ Khâm lạnh lẽo như tảng đá, nhưng không phủ nhận suy đoán của nàng.
“Vì sao?”
“Ngươi có biết đi tới sa mạc này, ngươi phải đối mặt với cái gì không?”
“Ta không rõ.” Vị Vãn không hiểu nhìn y.
“Là một sa mạc vô tình lớn hơn nữa.”
Vị Vãn ngây người, giọng điệu y bình tĩnh như thế, nàng lại cảm giác đượcmột loại cảm giác thê lương dày đặc, giống như nhiều lần trải qua mệtmỏi và thất vọng khi vượt trăm sông nghìn núi, làm nàng nhất thời nóikhông ra lời, mà nàng cũng không có biện pháp giải thích một chút kíchđộng trong lòng bản thân ở trong một khắc kia.
“Có lẽ một ngàynào đó, sẽ có người ở cùng ngươi, sẽ có một người như vậy, mặc kệ làtriều đình cao, hay giang hồ xa, đều luôn ở bên cạnh ngươi.” Thật lâusau, nàng mới tìm được giọng nói của bản thân.
“Vì sao muốn người cùng theo?” Y khinh thường cười, “Dạng người gì đi cái dạng đường gì, ta không cần.”
Thật sự không cần sao?
Nàng rất muốn hỏi y, cũng rất muốn hỏi mình. Khi một người muốn có một thứgì đó lại không thể có thì sẽ luôn cố gắng thuyết phục bản thân hoặcthuyết phục người khác - như vậy những thứ đó không đáng cân nhắc, không có thì như thế nào?
“Ánh mắt của ngươi, vì sao có màu xanh biếc?” Nàng nhịn không được lại hỏi.
Y quay đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh biếc như hồ nước, ở dưới ánh trăngtrong suốt âm u xảo quyệt: “Mẫu thân ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-van/2148807/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.