*Vị Ương: Chưa kết thúc
**Trường Dạ Vị Ương: Đêm dài chưa tàn
1.
Tạ Dung khâm hỏi ta rõ ràng biết quận chúa muốn tự sát, vì sao không ngăn lại.
Vì sao để cho người cầm chủy thủ vào cung.
Ta nói với hắn:
“Bởi vì quận chúa quá đau đớn rồi.”
Người đêm đêm ngủ không ngon giấc, ngày ngày nuốt không trôi cơm.
Ta thà rằng để người sớm được giải thoát.
Sống lưng thẳng tắp của hắn bỗng cong lại, khẽ run rẩy.
"Tại sao không nói với trẫm?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt đỏ như máu, "Tại sao không nói cho trẫm biết?!”
“Ngài từng cho quận chúa cơ hội chưa?” Ta khinh thường liếc hắn.
Ta sẽ không gọi quận chúa là nương nương nữa, người không phải nương nương của bất kỳ ai, người chỉ là quận chúa của ta thôi.
Tạ Dung Khâm đột nhiên nhớ ra gì đó, chán nản tựa lên lưng ghế, mặt như tro tàn.
Không lâu sau, hắn cuộn chặt nắm tay, trầm mặt đi ra ngoài.
Ta biết hắn muốn đi đâu.
2.
Sau khi quận chúa chết, Tạ Dung Khâm triệt để điều tra thái hậu.
Phe cánh thái hậu trong triều đều bị diệt trừ.
Ngày đó hắn đến cung thái hậu, ta nghe giọng nói khàn khàn của thái hậu tố giác:
"Lẽ nào ai gia không phải vì tốt cho con sao?"
Vệ gia của nàng ta một tay che trời, Vệ Lam Phong công cao lấn chủ, nếu như lại để Vệ Ương Ương sinh ra hoàng trưởng tử, con muốn thiên hạ này đổi thành họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-uong/2793376/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.