112.Bùi Ứng xoa đầu ngồi dậy, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hắn đã lâu không ngủ mê man như vậy, vừa tỉnh lại còn cảm thấy trong lòng buồn buồn, không biết là chuyện gì xảy ra.Hắn nghiêng đầu nhìn vị trí của sư đệ, lại phát hiện chăn đệm chỗ đó đã lạnh, Tuần Chi chỉ để lại một tờ giấy nói mình muốn đi ngắm hoa, không lâu nữa sẽ về.Hắn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.Người đi đường thưa thớt mặc áo tơi khắp phố phường, Bùi Ứng trầm mặc nhìn đứa bé bán bánh ngọt ôm giỏ trúc chạy vào trong ngõ, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, đâu phải thời tiết để ngắm hoa.Hắn ngước mắt nhìn về phía Vương cung ẩn nấp trong mưa phù xa xa, bỗng nhiên nghe thấy trên mái hiên có tiếng én kêu.Trong lòng Bùi Ứng ngẩn ra, theo thanh âm tìm ra một cái tổ yến đen trên mái hiên.Con én kia lại kêu hai tiếng, đột nhiên giương cánh bay về phía hắn, còn ngậm theo một con én bằng cỏ đặt vào lòng bàn tay hắn.Hắn nhếch môi mỉm cười.Ngày sư phụ nhận hắn làm đồ đệ, tiếng chiêng trống vang trời, mẫu thân ôm muội muội đứng ở cửa phủ đệ nhìn hắn từng bước đi xa.Phụ thân nói, Bùi gia có một đứa con mang tiên cốt như hắn, tất có thể quang vinh thiên hạ.Dân chúng trong thành đều nói Bùi gia tích đức, tiểu thiếu gia mới có thể được tiên nhân ưu ái.Tiểu Bùi Ứng khi đó cưỡi ngựa, chỉ cảm thấy mặt trời sáng lạn, xuân phong đắc ý.Nhưng hôm nay hắn mới biết...Thì ra ngàn loại phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605853/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.