111.Ta không nghĩ sẽ gặp Tuỳ sư huynh ở đây.Y hiếm khi không mặc bạch y mà đang mặc một thân áo đen. Trong gió mưa, khuôn mặt ôn hoà thường ngày của y nhìn có chút sắc bén. Con ngươi đen nhánh của y chăm chú nhìn ta, hồi lâu sau mới mở miệng, hỏi ta: "Bùi Ứng vì sao không đi cùng đệ?"Ta cúi đầu nói: "Là đệ muốn tự mình đến xem."Tuỳ sư huynh nói: "Ai bảo đệ tới?"Y đến gần cau mày nhìn ta.Trong cung điện ánh đèn sáng rõ, sắc mặt đế vương trong trướng như tro tàn, mồ hôi lạnh trên trán liên tục tuôn như mưa.Các cung nhân vốn nên hầu hạ hắn ngổn ngang ngã xuống đất."Tuỳ sư huynh." Ta đem Tuần Túc hoá thành một làn khói đen dấu trong tay áo, "Đệ biết mình đang làm gì mà."Tuần Túc trong mộng nói với ta nó có thể thay Bùi Ứng trút giận. Nó có thể đem oán khí của của dân chúng từng chết ở địa phương này hoá thành ác mộng của quân vương, khiến hắn ở trong sự tra tấn vô hình này mà sống không bằng sống chết.Ta nghĩ đây quả là một biện pháp tốt, vừa có thể thay Bùi sư huynh báo thù, lại sẽ không hại vào mạng người làm Thiên đạo trách phạt.Nhưng nếu Bùi sư huynh biết, hơn phân nửa sẽ ngăn cản ta. Huynh ấy không muốn ta xen vào chuyện này quá nhiều, có lẽ sau khi đưa ta về tiên sơn huynh ấy sẽ quay lại báo thù.Ta không muốn huynh ấy canh cánh chuyện này trong lòng nữa.Bùi sư huynh bị ta dán bùa ngủ, hẳn là một lúc nữa cũng không tới đây được.Tuỳ sư huynh bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605852/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.