102.Ta nói, "Không, chuyện này..." không phải nó mới nên gọi ta là chủ nhân sao?Bàn tay Tuần Túc đặt trên mu bàn tay ta, nâng môi cười vui vẻ với ta: "Ta và A Chi kết huyết khế nên ta là chủ nhân của A Chi."Ta cảm thấy hình như nó nói cũng có chút đạo lý, lại hình như sai sai, nào có linh thú làm chủ nhân linh tu bao giờ?"Người A Chi chán ghét, ta sẽ thay A Chi giết chết." Tròng mắt màu xanh nhạt của Tuần Túc đảo quanh, lại chậm rãi nói với ta, "Sẽ không để A Chi khổ sở."Ta nói: ''Ta không muốn giết người."Tuần Túc chớp chớp mắt, lại gọi tên ta."Ta có lý do gì để giết người đây?" Ta đem chân bị Tuần Túc đè rút ra, một mặt nói, một mặt ngồi bên giường đeo vớ cùng giày, "Ta khổ sở là do Bùi sư huynh khổ sở, huynh ấy một lòng muốn trở về nhân gian xem một chút, nhưng hôm nay lại phát hiện cái gì cũng không có.""Còn A Chi thì sao?" Tuần Túc dựa đầu lên đùi ta, khi cúi đầu ta liền đối diện đôi mắt màu xanh của nó, cảm thấy mình trong phút chốc rơi vào một đầm nước sâu không thấy đáy.Đôi mắt của nó thật đẹp, nhưng khi ta nhìn nó, trái tim ta chỉ cảm thấy buồn.Còn ta thì sao?Ta...ta có nên khổ sở cho cha mẹ ta không?Ta biết hoa mai trong tranh có thể mãi nở nhưng hoa mai trong viện cuối cùng cũng sẽ có một ngày điêu tàn.Con người cũng như vậy thôi."Ta cũng chỉ đôi khi thương tâm.'' Ta nói: "Cha ta từng nói với ta, lúc ta nhớ nương liền đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tu-su-de-thuong-thuong-cha-co-gi-la/3605848/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.