Chương trước
Chương sau
Lúc nửa đêm, Đại hoàng tử thân là thái tử đang ở bên ngoài trấn an nạn dân, mà Tứ hoàng tử bị lưu lại ở khách sạn thì có chút sốt ruột đảo quanh trong phòng.

Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang vài tiếng, Tứ hoàng tử mở cửa ra, Giang Chiết Tri Phủ Chúc Nguyên lắc mình tiến vào.

Thân là hoàng tử, hai người ra ngoài mang thị vệ cũng không ít, một khách sạn là không đủ ở, hai người chia nhau ở hai khách sạn khá xa. Cự ly này, giám thị cũng không thể chính đại quang minh, bởi vậy cẩn thận một chút hai người gặp nhau cũng sẽ không có người ngoài nhìn thấy.

Chúc Nguyên lắc mình tiến vào thì Tứ hoàng tử liền hỏi, “Sao rồi, đều chuẩn bị tốt?”

Chúc Nguyên mỉm cười, khuôn mặt chính khí lẫm liệt chòm râu khẽ nhúc nhích, “Chúc mỗ ta làm việc Tứ hoàng tử cứ việc yên tâm.”

“Thứ đó còn không mau cho ta!” Tứ hoàng tử giơ tay muốn, lại bị Chúc Nguyên tránh qua một bên, Tứ hoàng tử mặt lộ vẻ không kiên nhẫn “Chúc Tri Phủ đây là có ý gì?”

Nghe thấy ba chữ ‘Chúc Tri Phủ’, trên mặt Chúc Nguyên cứng đờ, lập tức khôi phục bình thường khom người hành một lễ “Tứ hoàng tử đừng tức giận, chỉ là chuyến này của ta chính là phạm vào tội diệt cửu tộc, lỡ như có một ngày Tứ hoàng tử vinh đăng đế vị lại trở mặt không nhận người, Chúc mỗ ta sẽ thành tội nhân cả nhà.”

“Bổn hoàng tử há là loại người nói không giữ lời này!”

“Nói miệng không bằng chứng cứ, thỉnh cầu Tứ hoàng tử viết giấy làm chứng cũng để Chúc mỗ yên tâm hơn.”

“Ta còn nghĩ là gì, chuyện nào có đáng gì.” Tứ hoàng tử tiêu sái cười, lấy ra giấy bút, đề bút liền viết, không bao lâu liền viết xong giấy tờ, “Chúc đại nhân xem đi, được chưa?”

Chúc Nguyên nhìn kỹ một lần, lại đối chiếu nhìn kỹ từng lời văn của Tứ hoàng tử, cũng không có gì không ổn. Tứ hoàng tử sao chép một tờ, hai người ký tên đồng ý, đều một lòng nhau.

Kết quả Chúc Nguyên đưa qua một lọ thuốc cỡ ngón cái Tứ hoàng tử muốn mở ra, lại bị Chúc Nguyên vội vàng ngăn lại.”Tứ hoàng tử vạn vạn không thể, dược này một khi mở ra, thuốc bột bên trong có thể bốc hơi, dính là trúng ngay.”

Tứ hoàng tử bị dọa đến trên tay buông lỏng, thiếu chút nữa không bắt được, nghe xong lời Chúc Nguyên mà sắc mặt càng trắng bệch. Nếu hiện tại trúng dược phấn này, gần đây chỉ có một mình Chúc Nguyên, nếu là cùng ông ta… Mình chắc chắn ghê tởm chết.

“Hiệu quả của dược này đúng là mạnh như vậy?” Tứ hoàng tử có chút nửa tin nửa ngờ.

“Tứ hoàng tử nếu không tin thì có thể thử một lần, nhưng ngài nhớ dược tính của dược mạnh đến nổi mà khó có giải dược, nếu muốn nếm thử, nhớ rõ chuẩn bị người trút lửa trước, lại không thể ít.” Chúc Nguyên khoa tay múa chân.

“Mạnh như vậy?” Tứ hoàng tử có chút kinh ngạc, nhưng lại chợt cười, “Dược tính của dược này mạnh như thế, ngươi lại là muốn đẩy cháu ngoại trai, đệ đệ cùng cháu gái vào chỗ chết a, không biết Chúc đại nhân cùng Chúc gia là có thâm cừu đại hận gì.”

Chúc Nguyên nghe vậy lại chỉ cười một tiếng “Ta tất nhiên là có nguyên nhân của ta, vụ này ngươi và ta đều thắng, Tứ hoàng tử để ý làm gì.”

“Cũng phải, vậy bổn hoàng tử liền không hỏi nhiều.”

“Đa tạ Tứ hoàng tử, Chúc mỗ chúc Tứ hoàng tử sớm đăng đại điển.”

“Mượn cát ngôn của Chúc đại nhân.”

Nói xong hai người đều cười ha ha.

_________________________________________________________

Lục hoàng tử xem mật tín trước mặt, biểu tình âm tình bất định.

Mật tín thượng thư, ít ngày nữa Tiền Giang tả Chúc gia sẽ nhận được mật tín của thái tử, thái tử lây nhiễm quái bệnh, đồn rằng cần máu mủ quan hệ huyết thống mới có thể trị liệu, hai người là cữu cữu ruột thịt, cùng với chất nữ ruột thịt được gia chủ ra lệnh đúng lúc đến Giang Chiết. Trừ đó ra liền là Chúc Nguyên âm thầm cho Tứ hoàng tử một lọ độc, lại kết hợp truyền tin vô căn cứ mà Chúc gia thu được, không khó để đoán ra Tứ hoàng tử đang đánh chủ ý gì.

Nếu không phải A Khanh nhắc nhở mình, khiến mình nhận ra Chúc Nguyên này không thích hợp, thì đúng là khiến Tứ hoàng tử đạt thành âm mưu. Ngược lại là cố kỵ bọn cữu cữu, đại ca cũng sẽ không nói ra, đến lúc đó không tránh khỏi chịu thiệt ở trước mặt phụ hoàng. Nếu Tứ hoàng tử sửa lại truyền bá ra ngoài, vị trí thái tử của đại ca chỉ sợ cũng…

Lục hoàng tử lúc này viết ba phong thư, hai phong thư lệnh ám vệ ra roi thúc ngựa đưa cho gia chủ Chúc thị cùng cữu cữu và chất nữ đang đuổi tới, nói rõ ràng mọi chuyện, một phong khác lại là giao cho thị vệ tự mình giao vào tay thái tử.

Cho dù có một Chúc Nguyên, Lục hoàng tử cũng sẽ không bởi vậy mà kiêng kị toàn bộ Chúc gia. Năm đó mẫu hậu băng hà, hai hoàng tử nhỏ tuổi liền dưới sự trợ giúp của Chúc thị mới có thể sống sót, thành lập ra thế lực của bản thân.

Bằng không đằng trước là hậu cung độc ác của phụ hoàng, đằng sau là kế hậu như hổ rình mồi, hai người sinh tồn như thế nào đây. Lại nói hoàng gia không cha con, nếu không có ngôi vị hoàng đế của ông ta, mình cùng đại ca sao có thể an ổn.

Vì thế dưới ý bảo của gia chủ Chúc thị mà mình mới chậm rãi bất hòa đại ca không rõ tình hình, một là vì an lòng phụ hoàng, hai là vì an lòng đại thần. Đại thần thấy thái tử bất hòa với đệ đệ ruột của mình, nói vậy cũng sẽ cho rằng hắn là minh quân.

Đại hoàng tử là trưởng tử đích tử, mà mình lại vô tình với ngôi vị hoàng đế, đối với điều này Lục hoàng tử cũng không có cảm giác mình bị đãi ngộ bất bình.

Hiện nay nói cho gia chủ Chúc thị cũng là vì mở lòng ông, nói chính hắn không vì vậy mà nghi kỵ Chúc gia.

Tối hôm đó Lục hoàng tử vô cùng dính Cố Khanh, chỉ hận không thể nhào hắn vào tận xương máu, từ chỗ hệ thống biết mọi chuyện Cố Khanh chỉ mỉm cười, trong lòng lại buồn cười.

Vốn tưởng rằng huynh đệ ruột thịt này có nguyên nhân gì mà không hợp, lại chỉ là trò khôi hài vì phụ tử chưa hảo hảo tâm sự mà dẫn đến. Nói vậy Tuyên Văn đế một lòng ngóng trông huynh đệ hai người hảo hảo ở chung nếu mà biết, liền sẽ muốn lập tức thoái vị bảo dưỡng tuổi thọ, để tương lai có mặt mũi mà đi gặp ái thê.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày thứ hai, Giang Chiết mưa dầm liên miên thần kỳ chuyển thành trời quang. Ba ngày, ba ngày sau khi thái tử đến thì mưa dầm phiền nhiễu Giang Chiết từ lâu liền ngừng, nạn dân đồn đãi thái tử quả thực là long tử chân chính, tự có Long Uy, khiến chư thần né tránh.

Nghe đến mấy điều này Tứ hoàng tử lại chỉ cười khinh thường, không cần qua mấy ngày những ca ngợi đó đều rơi vào trên đầu hắn.

Lúc này, trong phòng một căn trà lâu, thái tử nhận được mật tín đúng hẹn đến tận đây. Mật tín là do hộ vệ bên người Lục hoàng tử truyền đến, nếu nói trên thế giới có người nào sẽ không phản bội bọn họ, trừ ám vệ liền là hộ vệ bên người, đều là bồi dưỡng từ nhỏ. Nếu nói trong đó có một bên phản bội, Lục hoàng tử hiện tại đã là một cái xác rồi.

Lục hoàng tử vừa vào cửa, thái tử liền vội vã tiến lên, hỏi “Tử Ngự, lời trên thư của ngươi là thật?”

Lục hoàng tử vội đỡ Cố Khanh ra sau né tránh thái tử nhào tới, buồn cười nói, “Đại ca chẳng lẽ là cho rằng đệ đệ ta sẽ lừa ngươi.”

“Tất nhiên là không rồi, Tử Ngự ngươi sao sẽ gạt ta chứ.” Thái tử có chút kích động, từ khi mẫu hậu đi, Tử Ngự đã lâu chưa từng dùng loại ngữ khí bình thường giữa huynh đệ này nói chuyện với hắn, nhưng ở vị trí thái tử nhiều năm như vậy, thái tử cũng chỉ là kích động trong nháy mắt liền bình ổn xuống.

“Không biết vị này là?” Thái tử nhìn nhìn nam tử một thân thanh y, khí chất xuất trần đi sau đệ đệ mình, nói.

“Đại ca còn chưa gặp qua đi, đây là chính phi mà ta lấy được mấy hôm trước, A Khanh còn không mau gặp qua đại ca?” Lục hoàng tử nói đùa. Kỳ thật hắn chỉ là nghĩ thoáng, những năm gần đây tình cảm của Tuyên Văn đế đối với huynh đệ họ hai người tất nhiên là thấy rõ, nếu không thì khi thấy huynh đệ bất hòa đã yên tâm không đau lòng rồi. Nếu Tuyên Văn đế có thể giả vờ nhiều năm như vậy, vậy cho dù có đoán sai, Lục hoàng tử cũng nhận.

“Này… Không ngờ tới nam trang của em dâu lại tuấn tú đến thế, làm đại ca nhất thời có chút không nhận ra.” Nếu hắn nhớ không lầm, khuê danh của em dâu gọi là Thanh Mạn. Về phần hắn làm sao mà biết, thái tử tỏ vẻ, làm đệ khống, biết khuê danh em dâu đó là cần thiết.

Cố Khanh trừng mắt nhìn Lục hoàng tử, tiến lên nói, “Thảo dân Cố Khanh, gặp qua thái tử điện hạ.”

Thân thể này của Cố Khanh vốn là xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa do thể hư mà chấm chấm gợn sóng, Lục hoàng tử bị trừng mà thấy trong lòng run lên, ngứa ngáy khó nhịn.

“Cố, Cố Khanh.” Thái tử có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hai người trước mặt, trong mắt đệ đệ ôn nhu đã sắp tràn ra, mà người này cũng không như là tình nghĩa bạn bè. Muốn mở miệng nói gì, ngẫm lại vẫn là thôi, dù sao đã sớm nhìn ra, nếu đệ đệ có thể ổn định với một người, cũng tốt.

Nghĩ như vậy, liền đề nghị hai người ngồi, ra lệnh thị vệ ra ngoài khóa cửa.

“Tử Ngự, mọi chuyện đến tột cùng như thế nào? Vì sao Chúc Nguyên hắn…”

“Chỉ là tâm lớn, không muốn yên ổn mà làm Tri phủ nho nhỏ làm việc cho ta.” Lục hoàng tử cười lạnh, sâu xa giữ chặt tay Cố Khanh, “Việc này còn phải đa tạ A Khanh, nếu không phải A Khanh, ta còn không nghĩ ra việc này.”

“Chúc Nguyên hắn là thứ tử, cố tình tâm lớn. Lần này liên thủ với Tứ hoàng tử chính là song thắng, một khi thành công liền hủy đại ca ngươi, cũng hủy đích tử duy nhất của Chúc gia.”

“Lại là như thế này? Nhìn Tử Ngự, giống như đã có đối sách?”

“Đây là tự nhiên, ” Lục hoàng tử nhặt lên một miếng điểm tâm nhỏ đút đến bên miệng Cố Khanh, Cố Khanh sắc mặt do dự nhìn nhìn thái tử, thấy hắn sắc mặt như thường, mới há mồm cắn một ngụm, lúc muốn cắn nữa, thì Lục hoàng tử đã đưa miếng còn dư lại vào miệng mình, vẻ mặt xuân phong đắc ý.

Nhìn đệ đệ nhà mình, thái tử bưng lên một ly trà uống mạnh một ngụm an ủi, chợt ho nhẹ một tiếng.”Vậy, Tử Ngự nghĩ ra đối sách gì?”

“Đương nhiên là nhất báo trả nhất báo, nếu Tứ hoàng tử cùng Chúc Nguyên muốn hạ xuân dược cho đại ca ngươi, tự nhiên cũng chỉ có trả lại mới tính là công bằng, đại ca nghĩ như thế nào?”

Nghĩ đến khuôn mặt của Tứ đệ cùng khuôn mặt già nua giả chính khí kia dây dưa cùng một chỗ, nước trà trong miệng thái tử điện hạ nhất thời phun ra, may mà thái tử biết xoay người, không có phun vào hai người Cố Khanh đối diện, bằng không quan hệ của hai huynh đệ chỉ sợ là tốt không đến nửa ngày.

Cố Khanh cảm thông nhìn nhìn Lục hoàng tử uống trà tự tại, lại nhìn nhìn bị sang ho không ngừng thái tử, nhất thời trong lòng bi ai vì thái tử, đưa đi ánh mắt thương hại.

Nhìn thấy ánh mắt này Lục hoàng tử lại mất hứng, hắn hừ lạnh một tiếng buông chén trà, “Đúng rồi, vì phòng rút dây động rừng ta có bảo cữu cữu cùng Mẫn nhi tiếp tục qua đây, đến lúc đó liền dựa vào đại ca ngươi.” Nói xong kéo Cố Khanh liền đi.

Trên xe ngựa, Lục hoàng tử nắm chặt tay Cố Khanh, ôm cả người hắn vào trong ngực. Hắn chịu không nổi ánh mắt Cố Khanh ở trên người ai khác, tuyệt đối không.

Cố Khanh chần chờ một lát, vươn tay chậm rãi ôm lại Lục hoàng tử, sau đó nhanh chóng thu hồi, lại bị Lục hoàng tử kéo lại.

Lục hoàng tử chậm rãi dời hắn ra khỏi lòng, Cố Khanh giương mắt nhìn lại, trong mắt Lục hoàng tử có vui sướng, cùng bất an. Trong lòng hơi hơi đau đớn, Cố Khanh không hề cố kỵ gì nữa, ngẩng dậy, nhẹ nhàng chạm vào môi Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử sửng sốt, trong mắt nở rộ kinh hỉ gần như làm đau mắt hắn, hắn ôm chặt lấy Cố Khanh, áp hắn về phía mình, gia tăng nụ hôn vốn chỉ chạm liền rời này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.