Rời vùng quê là lúc 10 giờ rưỡi, chạy xe liên tục 9 tiếng đồng hồ lúc về đến nơi đã gần 8 giờ tối, lần đầu tiên phải ngồi xe di chuyển quãng đường dài như vậy đã khiến Dạ An cảm thấy mệt mỏi, cả người dựa vào người hắn, miệng nhỏ đôi lúc kêu vài tiếng bất mãn. Trái ngược với sự mệt mỏi của cậu thì ba người họ vẫn rất bình thường, có lẽ do tính chất công việc nên đã quen với việc này.
Thành phố xa hoa nhộn nhịp, ánh đèn thắp sáng con đường tấp nập, hai bên đường thi thoảng có những chiếc xe nối đuôi nhau. Dù là buổi tối nhưng nơi đây mọi người vẫn ra đường rất nhiều, khác hẳn với nơi vùng quê hẻo lánh kia.
Dạ An đi một quãng đường dài đã mệt lừ cũng chẳng mảy may quan tâm đến cảnh vật lạ xung quanh nữa. Hai tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay lớn tự đùa nghịch, lâu lâu lại ngước lên thơm thơm mặt hắn.
"Tiểu cưng, mệt lắm rồi sao." Tô Minh Viễn nhỏ giọng hỏi han, hắn thấy gương mặt tiểu cưng của mình giờ chẳng còn chút tươi tỉnh nào khác hẳn với lúc mới xuất phát, đã vậy đôi khi còn kêu vài tiếng khó chịu cũng khiến lòng hắn nôn nao lo lắng.
Được sự quan tâm từ hắn, Dạ An chỉ gật gật đầu, hiện giờ cậu chính là rất mệt mỏi rồi, chỉ muốn nằm kềnh ra đây ngủ thôi. Đã mấy lần cậu hỏi khi nào sẽ về đến thành phố thì hắn đều trả lời là 'sắp đến' nhưng mà sắp đến này thật lâu, cậu sắp không trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-trong-tim/3358662/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.