Khoảng cách giữa các thị trấn ở Lĩnh Nam rất gần nhau, nơi đâu cũng thấy nhộn nhịp huyên náo, đậm mùi khói lửa nhân gian. Đất đai nơi đây cằn cỗi, nhưng mạch nước ngầm lại rất dồi dào, người dân rất thích đào giếng để lấy nước uống. Nước giếng trong lành, dùng để tưới cây cũng cho ra trái ngọt, chỉ có điều vì chất đất nên lương thực sản xuất hàng năm không được bao nhiêu.
Mỗi năm quốc gia sẽ gửi một khoản ngân sách cứu trợ cho Lĩnh Nam, nên tuy không thể nói là sung túc, song cũng không đến mức xuất hiện tin tức có người chết vì đói.
Bây giờ nhìn lại, hầu hết các hộ dân đều đã là nhà hai tầng, phía trước còn có một cái sạp nhỏ để bày bán hoa quả.
Dưa lê ngon nhất là ăn vào mùa đông, vừa mới hái từ trên dây leo xuống, tươi xanh mọng nước, lại xách thêm một thùng nước từ giếng lên để rửa dưa, dùng dao bổ thành từng miếng đều nhau là đã có thể bưng lên bàn đãi khách. Gia đình này cũng thế, nhóc con nhận đĩa dưa từ tay người lớn, tiện nhón một miếng bỏ vào miệng, đôi con ngươi tròn vo linh động nhìn về phía phòng khách. Bà nội cu cậu thấy thế, bèn chau mày gọi, “Tiểu Phong, mang qua đây.”
Cậu nhóc mặc một bộ áo kép lỗi thời, gò má bị gió quất ửng hồng, sải bước đến.
Bấy giờ bà cụ mới hòa ái cười với Hạ Thần đang đứng trước mặt: “Ở đây cũng không có gì ăn, chỉ có mỗi dưa lê này, cậu ăn trước đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-tri-hoan-my/3186190/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.