- Lại một ngày nhàn rỗi.
- Ngày này hiếm có đối với ngài, ngài nên nghỉ ngơi.
An Nhiên đặt tách trà xuống, hương thơm của trà hảo hạng lan tỏa nhẹ hòa vào bầu không khí yên bình. Bàn tay với những ngón tay thon dài nâng nhẹ tách trà lên, đôi mắt tím ẩn sâu dưới hàng lông mi thanh tú.
- Xem ra cô không đến nỗi vô dụng, còn có khả năng pha trà.
- Ngài quá khen rồi.
An Nhiên nhìn con người kiêu ngạo kia, chỉ có lúc thư thái thế này hắn mới làm cô có cảm giác gần gũi hơn chút.
- Thời tiết hôm nay đẹp đấy, cô chuẩn bị rồi ra ngoài với ta đi.
Vương thả ánh mắt vào bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ kia, có lẽ hắn đang thả hết phiền muộn, mệt mỏi sau chuỗi ngày làm việc ngày đêm kia.
An Nhiên trong lòng tuy chỉ muốn ở nhà dọn dẹp nhưng lệnh Vương là không thể cãi được nên cô chỉ biết cúi đầu rồi trở về phòng.
Sau khi tắm rửa, cô đứng trước gương rồi khẽ thở dài
- Cứ mặc một bộ đơn giản thôi.
Cô lấy một chiếc áo sơ mi xanh dương sọc trắng cùng một chiếc váy xuông màu trắng, thả mái tóc màu nâu xuống, trang điểm nhẹ, đôi chân mang một đôi giày búp bê xinh xắn.
Những đồ này đều là do Vương sai người mang đến cho cô, nếu cô không mặc thì chả biết phải chịu cái ánh mắt không vừa ý của ai đó bao lâu.
Sau khi chuẩn bị xong, cô bước ra ngoài cửa, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-toi-la-vuong/2187746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.