Đêm hôm đó, Jun Seok nằm mơ.
Một cô gái mặc váy xanh chìa ra cho anh một lon nước tăng lực.
- Pháo hoa đẹp quá anh nhỉ? Lần đầu tiên em thấy đấy!
Là Ka Hee. Phải rồi, chính là Ka Hee.
Anh đưa tay với lấy cô, nhưng cô đã vụt chạy trước.
********
Jun Seok tỉnh dậy.
Ánh nắng chiếu rộm lên khắp căn phòng.
Anh bò dậy, nhìn vào bàn tay mình. Cảm giác mất mát ập đến.
Sao mình lại như vậy? Chỉ là Ka Hee đi trước thôi mà. Mình chỉ việc đuổi theo là xong.
Nhưng tại sao mình phải đuổi theo chứ? Vì sợ cô đơn ư?
Tự hỏi bản thân điều này, anh có chút run sợ.
Vì sao?
À, hiểu rồi.
Là vì anh thích Ka Hee.
Như cách mà một chàng trai mười bảy tuổi thích một cô gái.
____________________
Cách... lách...cách...
Như nhận ra cả nhà đang nhìn mình, Jun Seok bỏ thìa xuống. Quả nhiên ha, cả nhà đang nhìn anh bằng đôi mắt nghi hoặc.
- Mọi người sao vậy?
Sau câu hỏi tỉnh queo của anh, cả nhà đưa mắt nhìn nhau trong im lặng. Họ cảm thấy Jun Seok rất lạ, lại không biết lạ chỗ nào.
- Gì vậy..._ Jun Seok lẩm bẩm, tay vô ý chạm trúng tay Ka Hee ngồi cạnh.
Mạt anh ngay lập tức đỏ như quả gấc. Theo phản xạ, anh đứng bật dậy thì chân vấp phải cái chân bàn, đau điếng.
Cả nhà lại càng thêm nghi hoặc.
- Co..con...con hôm nay có việc đi đến khuya mới về! Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222650/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.