Buổi sáng. Jun Seok nhanh chóng báo cho cả nhà biết Ka Hee đã tỉnh. Ngay lập tức cả nhà liền kéo nhau lên thăm cô. Trông cái phòng bệnh đông vui như cái chợ.
- Mẹ à, con không sao - Bà Baek ôm Ka Hee chặt quá, khiến cô suýt nữa nghẹt thở.
Cô buông mẹ mình ra, trong nháy mắt nhận thấy, mới vài ngày mà mẹ cô tiều tụy hẳn đi.
Đúng là chỉ có mẹ thương cô nhất trên đời.
- Ăn xoài này cháu - Bà Kim ở bên cạnh vô cùng cảm thấy ngứa mắt. Bà cũng lo cho Ka Hee, cũng chăm sóc Ka Hee, nhưng một giây con bé cũng không chịu nhìn bà. Tại sao chỉ mình bà Baek được ôm Ka Hee chứ? Bà dù sao cũng là mẹ Ka Hee mà?
Cô nhận lấy đĩa xoài, ngoan ngoãn ăn một chút, cũng lễ phép nói "Cháu cảm ơn".
Chỉ nhiêu đây thôi cũng đã khiến bà Kim cảm thấy lâng lâng, trong lòng bà đã thầm nhủ dù thế nào cũng phải rước Ka Hee về nhà mới thôi.
Eun Ri nãy giờ chưa nói câu nào, cô nàng bày ra vẻ mặt vô cùng tội lỗi nép sau lưng Young Min, sau đó liền bị Ka Hee gọi đến.
Tất nhiên Eun Ri cảm thấy rất tội lỗi, nếu cô không đi mua đồ liền có thể ở bên cạnh bảo vệ Ka Hee rồi.
- Ngốc! Người ta là nhắm đến tớ, chẳng may cậu đi cùng tớ, không những không thể bảo vệ tớ mà còn bị vạ lây thì sao? Hơn nữa, nếu cậu xảy ra chuyện anh Young Min hẳn rất đau lòng đấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222602/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.