Một tuần sau đó, Ka Hee được xuất viện.
Cô cảm thấy rất vui khi được rời khỏi căn phòng bệnh VIP nhàm chán đó, Ka Hee thầm cảm thán. Lại cảm thán thêm một câu, Noel năm nay cô chôn chân tại bệnh viện không được đi chơi, quả là đáng tiếc...
Nhưng tuy vậy thì cô vẫn vui. Dù sao hai ngày nữa là sinh nhật cô rồi - ngày 31 tháng 12. Cũng trùng với ngày Tết Dương lịch ở Hàn Quốc.
"Đêm hôm ấy nhất định sẽ rất vui đây. Mình sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, sau đó cùng anh Jun Seok đi ngắm pháo hoa..."
Đúng lúc chiếc xe hơi đi ngang qua đoạn đường lần trước hai người từng ngắm pháo hoa, Ka Hee theo phản xạ ló đâu ra ngoài.
"Hôm nọ ngắm pháo hoa cũng là ở đây ngắm nhỉ..." Cô mỉm cười. Nhưng Ka Hee không để ý đến, chiếc kẹp mái đột nhiên bung ra, sau đó rớt ra khỏi cửa sổ xe. Cô thậm chí còn không mảy may biết đến điều đó, rất vô tư nói chuyện với Eun Ri ngồi cạnh.
Sau khi về đến nhà, Ka Hee liền thả mình xuống tấm nệm êm ái. Giường ở nhà đúng là tốt hơn giường ở phòng bệnh. Không hiểu sao cô lại có cảm giác như mình vừa mới trở về từ cõi chết vậy (?)
Lăn qua lăn lại để cảm nhận được mình thật sự đang sống, Ka Hee thầm thấy Myung Rin thật tội nghiệp vì cô nàng vẫn còn ở trong cái phòng bệnh nhàm chán đó.
"Còn không phải vì anh ấy có tình cảm với cậu sao?"
[...]
Tiếng Eun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-mot/2222601/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.